Trong lòng Tiểu Bạch phiền muộn nhưng… anh lại không khống chế được muốn ở gần cô.
Không biết nói thế nào nhưng là kiểu anh đặc biệt muốn tìm hiểu cuộc sống của cô, muốn đi vào thế giới nội tâm của co, muốn xem xem trong lòng cô rốt cuộc là đắng hay chát?”
Vinh Phỉ rửa tay xong quay qua nhìn gương mặt trái xoan của cô: “Cho tới giời tôi chưa từng đề thứ gì ở đầu cô cả, sau này yên tâm mà ngủ đi.”
An Kỳ Nhi đột nhiên sửng sốt, nhưng căn bản là cô không tin!
Cô sờ vết sẹo sau gáy: “Anh không để thứ gì? Vết sẹo sau gáy tôi đây là vì sao chứ? Vì sao đầu tôi lúc nào cũng đau?”
Vinh Phỉ nói: “Đầu cô đau là do cô bị dập đầu khiên não bị chấn động. Về phần làm sao bị đập đầu thì cô phải hỏi mình chứ, hỏi tôi thì có ích gì?”
An Kỳ Nhi bán tín bán nghi, sau khi Vinh Phỉ đi, cô vẻ mặt nghiêm trọng rửa tay.
Tiểu Bạch nhích lại gần cô, nói: “Vinh Phỉ thật sự không để đồ ở đầu cô đâu.”
An Kỳ Nhi giật mình, gật đầu.
Lời của Tiểu Bạch… so ra còn có thể tin hơn so với Vinh Phỉ. Giờ cô tin khoảng tầm 10%.
An Kỳ Nhi không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tiểu Bạch, người này tính tình trẻ con quá ngây thơ, cô không muốn anh đến gần mình quá. Chuyện của cô, cô cũng quá rõ ràng. Máu trên tay cô.. dù có là nước sống Hoàng Hà, Trường Giang, cũng không thể rửa sạch hết được.
An Kỳ Nhi né tránh Tiểu Bạch, cố ý ngồi cạnh Lăng Vi và Lôi Đình.
Ba cô gái ngồi cùng nhau, Lôi Đình đột nhiên hỏi An Kỳ Nhi: “Tiểu Bạch và anh Tứ, cô thích ai?”
An Kỳ Nhi kinh ngạc ngước mắt nhìn thẳng vào Lôi Đình.
Lăng Vi lập tức nói: “Cô ấy đùa thôi…”
An Kỳ Nhi cười nói: “Nếu bảo là thích thì khẳng định sẽ là anh Tư nha. Gia môn anh Tư như vậy, lại khí phách, phụ nữ ai chẳng thích? Tiểu Bạch thì.. còn nhỏ quá, non quá, không nỡ gây họa cho cậu ấy.”
Lôi Đình buồn bực: “Gây họa cho Tiểu Bạch không được nhưng cho anh Tư lại được đúng không?”
An Kỳ Nhi cười cười: “Chẳng phải anh Tư của cô mới là đại họa sao?”
Lăng Vi hỏi cô: “An Kỳ Nhi, cô nói những lời này, là vì muốn anh Tư lấy đồ ra khỏi đầu cô? Tôi thấy cô một mực lấy lòng anh Tư, cô sợ anh ấy sao?”
An Kỳ Nhi “hứ” một tiếng: “Sau này không phải sợ nữa, chính ảnh nói, không có gì trong đầu tôi cả.”
An Kỳ Nhi nói xong nhắm mắt lại, tỏ vẻ không muốn nói nữa. Thật ra, tính cách cô rất lạnh lùng. Nhưng vì để sinh tồn, vì mạng sống, cô không thể không cùng hư tình giả ý với mấy người này, trả lời cho có lệ.
Nhiều lúc, trong lòng cô rất hận những người này nhưng lại không thể làm khác được.
An Kỳ Nhi quá mệt mỏi, một tháng gần đầy, căn bản cô không hề ngủ.
Đầu óc căng như dây đàn, cảm giác mệt mỏi xuất hiện khiến cô dần ngủ thiếp. Tiểu Bạch vội tiến đến bên cạnh, để cô dựa đầu vào vai mình mà ngủ.
Tiểu Bạch không phục: “Tôi nhỏ gì mà nhỏ? Non gì mà non? Vai người đàn ông là tôi bây giờ không phải để cô dựa vào sao?”
Lăng Vi và Lôi Đình để một chỗ trống cho Tiểu Bạch ngồi, sau khi ăn cỏ kia xong, bụng Lăng Vi rất nóng, đứng ngồi không yên, cả người như bị thiêu cháy.
Trong lòng cô thầm nghĩ: cỏ này… thật sự là có hiệu quả ngay lập tức sao?
Trong lòng cô thấp thỏm, mặc dù trong sách cũng ghi độc khô thảo có tác dụng an thai, nhưng.. hiện giờ cô thật sự rất khó chịu.
Cũng không biết có phải cơ thể cô không thích nghi được hay không?
Lỡ như.. hoàn toàn ngược lại thì sao?
Lồng ngực Lăng Vi như muốn bốc cháy, cô ngồi không yên, đứng lên vịn vách khoang đi bộ.
Diệp Đình ôm cô, đỡ cô đi. Dù trong lòng anh lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lăng Vi vừa nhìn anh, lo lắng trong lòng lập tức giảm đi không ít.
Chồng cô… thật luôn khiến cô an tâm.
Nếu anh mà cũng giống cô, cô nghĩ chắc giờ mình đã trực tiếp nhảy khỏi trực thăng rồi.