Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thiếu Kiền nháy mắt đỏ lên, anh cũng không phải có ý kia…
Chỉ thấy cô, thật sự “lạch bạch” chạy tới phòng để đồ, cầm một bộ áo ngủ đi ra, vậy mà là kiểu nam? Còn giặt rồi?
Cô như hiến vật quý, giơ lên trước mặt anh: “Em chuẩn bị hết cho anh rồi!”
Ý đó là… Cô đã chuẩn bị trước, lúc nào cũng hoan nghênh anh tới đây đổi áo ngủ. Hơn nữa, chắc chắc… Anh sớm hay muộn cũng một ngày có thể sử dụng tới.
“Oanh ——” Hoa Thiếu Kiền cảm giác một dòng nhiệt lưu đảo quanh cơ thể!
“Tiểu Đình…” Em như vậy, anh sẽ mất lý trí!
Lôi Đình “lạch bạch” chạy tới: “Mau thay mau thay!” Cô hưng trí bừng bừng đẩy anh vào phòng tắm: “Bộ áo ngủ này em rất thích, cực kỳ hợp với anh.”
Hoa Thiếu Kiền ngồi bên thành bồn tắm, ngón tay vẽ loạn lên thành sứ trắng, anh hít sâu, không biết tiếp theo nên làm thế nào? Anh nên thay quần áo, ở lại đây? Hay là, thừa dịp bây giờ còn lý trí, mau chạy đi?
Anh và cô vừa mới xác định quan hệ yêu đương, mới hai ngày!
Mới, hai, ngày…
Anh nếu không đi, anh sợ anh không kiềm chế nổi bản thân. Nếu anh không kiềm chế nổi mình, không phải rất khinh bạc con gái nhà người ta sao?
Anh đứng lên, buông áo ngủ xuống, vừa định mở cửa, đã nghe ngoài truyền đến tiếng nhạc, là cô mở ra TV, cô thay quần áo mặc ở nhà, là một bộ áo lông màu trắng cánh dơi, nhìn càng thêm thon gầy.
Cô ngồi trên sô pha, dưới chiếc váy bảy phân lộ ra đôi chân trắng nõn gác lên trên bàn trà, không có chút hình tượng nào cầm điều khiển chuyển kênh.
Cô chuyển sang kênh giải trí, có một ca sĩ đang hát, cô cầm lấy trái nho trên bàn, cắn một miếng, cô cắn như vậy… Không phải hái một quả xuống bỏ vào trong miệng, mà là… Trực tiếp đem một chùm nho nhấc lên cắn quả dưới cùng.
Hoa Thiếu Kiền hít sâu, hầu kết di chuyển, lại ngồi trở lại thành bồn tắm.
Anh ngàn vạn lần đã nghĩ đến người vợ tương lai của mình, hẳn là một người tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền lành, thông minh hiếu học, có tài hoa, xấu hổ nội liễm các thứ.
Lại không ngờ đến lúc chân chính kết giao lại là một người thẳng thắn sáng sủa, không câu nệ tiểu tiết như vậy.
Tính các anh và cô khác xa nhau, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đời này sẽ cùng một người như vậy trở thành vợ chồng. Anh đứng lên, tay đút vào túi quần, ở trong phòng tắm đi qua đi lại.
Cực kỳ buồn, bực!
Hai người tính cách khác biệt như vậy, thật sự có thể ở bên nhau cả đời sao?
Nhưng thật sự rất thích cô.
Thích điên cuồng!
Anh cảm giác như mình sắp bị nhân cách phân liệt, cái loại cảm giác này rất khó nói, thật giống như… Ai cũng biết anh túc có độc, lại cố tình… Nhịn không được tới gần, hơn nữa còn nghiện!
Hoa Thiếu Kiền nâng tay đỡ trán.
Chợt nghe cô đột nhiên gọi anh một tiếng: “Hoa Thiếu Kiền, anh làm gì thế? Ngồi WC à?”
Thanh âm thanh thúy nháy mắt đánh tan giãy dụa trong lòng anh ——
A… Anh chính là thích cô bé này đấy, có cách nào đâu?
Anh thay áo ngủ…
Bên ngoài, trong TV, một nam ca sĩ đang hát: “Má lúm đồng tiền lông mi cong cong là ký hiệu đẹp nhất của em, anh mỗi ngày không ngủ được nhớ nụ cười của người. Em không biết em quan trọng với anh nhường nào đâu, có em cuộc sống này viên mãn.”