Phương Chu Quốc Tế?
Lăng Vi kinh ngạc!
Danh tiếng Phương Chu Quốc Tế lớn đến rung trời ——
Họa sĩ phái hiện đại không có ai không muốn tranh của mình được triển lãm ở Phương Chu Quốc Tế!
Lăng Vi khẩn trương nói: “Tôi là… Lăng Vi, xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Đối phương nói: “Vi Vi tiểu thư, có thể liên lạc với cô thật tốt. Tôi là nhân viên phục vụ khách hàng của Phương Chu Quốc Tế, tôi tên Daisy. Tranh cô gửi tới đã vào vòng xuất sắc…”
Không đợi cô ta nói xong, Lăng Vi “a” một tiếng. Cô chưa từng gửi tranh cho Phương Chu Quốc Tế mà…
Sao đối phương có thể tìm tới cô?
Cô sửng sốt, đối phương nói tiếp: “Tác phẩm vào vòng xuất sắc đợt này sẽ được triển làm vào tuần tới, nếu cô có thời gian hay tới dự triển lãm, ba tác phẩm vào vòng xuất sắc sẽ được khen thưởng từng cái một. Rất nhiều tiền nha!”
“Chờ chút… Tôi nghĩ có phải các người lầm rồi không?” Lăng Vi che miệng, nghĩ cẩn thận, quả thật chưa từng gửi tranh cho Phương Chu Quốc Tế…
“Thế nào? Tiểu thư?”
Lăng Vi xoa trán nói: “Các người chắc chắn là tìm tôi sao? Tôi không gửi tranh cho các người…”
Đối phương hiển nhiên dừng lại: “Cô chờ một lát…”
Lăng Vi nghe tiếng lật giấy bên kia.
Một lúc sau, đối phương nói: “Không sai, chính là cô. Có lẽ bạn cô đăng ký giúp cô… Vậy đi, tôi gửi tranh của cô cho cô, cô xem có phải do cô vẽ hay không.”
“Được…”
Lăng Vi cúp điện thoại.
Chốc lát, Daisy gửi một tấm hình.
Trời ạ!
Đây là… con hùng ưng giương cánh cao tường, ngạo mạn giữa bầu trời cô vẽ trong phòng vẽ!
“Chẳng lẽ là Diệp Đình đăng ký giúp cô?”
Lăng Vi lập tức gọi cho Diệp Đình, Diệp Đình đang họp, anh giơ tay tỏ ý mọi người chờ anh một lúc. Anh nhấn nút trả lời, Lăng Vi không biết anh đang họp, lầm bầm hỏi anh: “Triển lãm tranh Phương Chu Quốc Tế là anh đăng ký giúp em?”
Diệp Đình sửng sốt: “Không được em đồng ý, sao anh có thể làm chuyện này…”
Lăng Vi suy nghĩ, cũng đúng, với tính cách của Diệp Đình, tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy tác phẩm cô đi triển lãm khắp nơi. Trừ Diệp Đình, vẫy chỉ còn… Jim?
“Bạn” dạy cô vẽ graffiti! Người nọ làm việc tùy tính nhất, cũng không đáng tin cậy nhất, quả thật có thể là anh ta làm.
Xế chiều hôm đó, Lăng Vi liên lạc Jim, Jim hưng phấn gào khóc kêu to: “Vào vòng trong rồi? Ha ha ha ha —— coi như đám cổ lỗ sĩ kia tinh mắt! Nhưng mà… vào vòng thôi chưa là gì đâu, mục tiêu của tôi là giải nhất —— ngôi sao vinh quang! Tác phẩm của cô là tác phẩm sinh động, ngang ngược, có nội hàm nhất tôi đã thấy từ trước đến nay, giải nhất không cho cô, tôi phải đích thân đi “thăm hỏi sức khỏe” đám ranh già kia!
“…” Lăng Vi như bị sét đánh.
Cô ngắt lời Jim đang lải nhải không ngừng: “Xế chiều hôm nay, anh đến Phương Chu Đế Quốc cùng tôi một chuyến đi. Hình như bọn họ có chuyện muốn tìm tôi thương lượng.”
“Được! Không thành vấn đề!”
Buổi chiều, Lăng Vi và Jim cùng đến Phương Chu Đế Quốc.
Làm Lăng Vi hộc máu là, tranh triển lãm của cô… lại chính là…