Rose không từ giác lùi ra sau nửa bước.
Lăng Vi còn nói: “Cô không chỉ tổn hại danh dự của tôi còn đi trộm thẻ của tôi, sử dụng thủ đoạn phi pháp giải mật mã của tôi.”
Giọng điệu và vẻ mặt của cô rất nghiêm túc.
Ánh mắt giống như có thể thiêu đốt ý chí người ta!
Rose hít ngụm khí lạnh, run rẩy nói: “Không phải… Chuyện không phải như thế! Là Sở Minh Y! Là Sở Minh Y bảo tôi nói như vậy. Là cô ta gọi điện thoại cho tôi để tôi nói các người tăng ca, còn để tôi đưa bản thảo cho cô. Sở Minh Y nói lấy tính cách của cô nhất định sẽ mang bản thảo về nhà mà phần bản thảo này chỉ là phần thiết kế đuôi xe, không phải toàn bộ bản thảo… Cho nên nhất định cô sẽ không phòng bị…”
“Rose!” Henry quát to một tiếng: “Cô chia cho Lăng Vi bản thảo đuôi xe vì sao lại nói là toàn bộ bản thiết kế?”
Rose á khẩu không trả lời được! Hận không thể ngoan độc tát cho mình một tát.
Rõ ràng là đào hố..
Vậy mà mình lại tự khai ra.
“Vậy có nói xem An Đức tại sao lại có bản thiết kế của chúng ta?” Lăng Vi cố ý dẫn đề tài trở lại, sau đó nhìn Lôi Dịch.
Sở Minh Y là vị hôn thê của anh ta!
Có thể tiếp xúc đến bản thảo, còn có thể có ai khác?
Hơn nữa Sở Minh Y và Lôi Dịch vừa trở mặt với nhau, nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu này để trả thù Laroe là quá bình thường.
Nhất định Sở Minh Y cầm tiền từ chỗ An Đức.
Lôi Dịch chỉ cam thấy trời đất đảo lộn.
Hiện tại nói gì cũng đã muộn, bản thảo bị đối thủ của công ty lấy đi, chiếc xe của bọn họ chỉ có năm ngày nữa là sản xuất, hiện tại không có bản thảo thiết kế, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Ba của anh ta là Lôi Dịch Holt sẽ tức giận đến chảy máu não mất.
“Cô cái đồ ngu ngốc này, trong vòng ba ngày lấy phương án mới đưa ray đây, nếu không mãi mãi lăn khỏi Laroe đi.”
Lôi Dịch hoàn toàn tức giận… tăng ca.. thiết kế lần nữa làm sao mà kịp?
Bản thảo lần trước mất ba tháng mới hoàn thành, mãi đến khi Lăng Vi tới mới định ra bản thảo cuối cùng. Chỉ là sau đó sửa đổi hơn hai tháng mới hoàn chỉnh.
Ba ngày? Ba ngày làm sao mà làm?
Ai có khả năng lớn như vậy? Ba ngày giao bản thiết kế mãn ý?
Lúc này ánh mắt mọi người gần như đều tập trung về phía Lăng Vi, bởi vì lần trước là cô ngăn cơn sóng dữ, chỉ một ngày đầu tiên đã giao ra bản thảo thiết kế làm mọi người vừa ý.
Lăng Vi quơ quơ cánh tay phải bị thương: “Là Rose ban tặng đấy, ngày hôm qua bị cướp đâm bị thương, không thể cầm bút vẽ.”
Rose run rẩy, chỉ cảm thấy ánh mắt như dao phóng tới.
“…” Đôi môi của Rose run run, nói không ra lời. Chỉ cảm thấy toàn thân rét run…
Mỗi người ngồi ở đây đều là cổ đông của Laroe, bất cứ ai động một ngón tay thôi cũng đủ đập nát cô ta.
Rose lập tức ngã ngồi dưới dất, sắc mặt xám xịt như tượng bùn đất.
Cô ta biết… cô ta xong đời rồi.
Như đoán được tương lại của mình bi thảm, Rose khóc lên, hai đầu gối quỳ xuống đất cầu xin Lôi Dịch, Henry và lão chủ tịch Holt: “Chủ tịch,… tổng giám đốc…tôi thật sự không cố ý… tôi bị người khác lợi dụng. Tôi chỉ nghĩ Lăng Vi bán đứng công ty, tôi cũng chỉ vì nghĩ cho công ty mà thôi…”
Lôi Dịch luôn trầm ổn cũng phát cáu: “Cô cút đi cho tôi…”
Anh ta hận không thể một cú đạp bay cô ta ra ngoài.
“Cô không cần khóc lóc giả mù sa mưa, cô và Sở Minh Y đều là cá mè một lứa, công ty sẽ kiện các người, các người chờ lệnh của tòa án đi.”