Khổ khổ sở sở nữa giờ! Mất toi công! Ô ô, con trâu như tôi dễ dàng sao? Anh trả trình tự lại cho tôi! Trả cho tôi! Trả cho tôi!
Lôi Niểu Niểu giận điên lên! Cô muốn giết thằng nhóc xấu xa đối diện này, cô tức giận kêu Lý Thiên Mặc: “Anh nhìn xem, có người muốn hẹn em đâu, anh có để ý hay không?”
Lý Thiên Mặc nhìn lên màn hình máy vi tính cô, ánh mắt anh híp lại.
“Ngồi xuống trước, đừng tức giận.” Anh đưa tay kéo Lôi Niểu Niểu trở về trên ghế.
Lôi Niểu Niểu khoanh tay trước ngực, chéo hai chân, lắc lắc.
Lý Thiên Mặc nói: “Đối phương đây là muốn khiêu khích sao? Muốn biết là ai gửi, em có thể theo dõi tín hiệu của cậu ta nha, đây chẳng phải là cơ hội cho em rèn luyện sao?”
Hơn ba mươi bạn học bên cạnh đều không viết trình tự nữa, tất cả đều vây quanh cạnh Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thằng nhóc này tìm đánh sao?”
Mặc dù, đối phương gửi câu này cho Lôi Niểu Niểu, có vẻ như lời mời, nhưng rõ ràng là đang gây hấn nha!
Đối phương biết Lôi Niểu Niểu là bạn gái Lý Thiên Mặc! Cũng biết bọn họ tập luyện ở phòng làm việc! Còn phong tỏa máy vi tính của Lôi Niểu Niểu một cách chuẩn xác! nói không chừng trình tự trong máy vi tính của Lôi Niểu Niểu cũng đã bị đối phương đánh cắp.
Trong nháy mắt, mùi thuốc súng bay lên!
Các bạn học lòng đầy căm phẫn: “Thằng nhóc không biết sống chết! Lão tử giẫm chết nó!”
Ba mươi mấy người đều vén tay áo kêu la muốn “làm thịt” tên đó.
Lý Thiên Mặc giơ tay lên bảo bọn họ yên tĩnh: “Để xem là ai gửi tin nhắn này trước.”
Các bạn học đều yên tĩnh lại, đưa đầu nhìn vào trong.
Nhưng mà, quá nhiều người, chỗ lại nhỏ, căn bản là không đứng hết, có bạn học liền bắt đầu dời bàn, hàng phía sau nhìn không được liền dời băng ghế tới đứng lên trên nhìn.
Lúc này, đột nhiên Lôi Niểu Niểu trừng mắt nhìn Thái Tử Du: “Nếu hôm nay cậu dám đánh rắm, bà nhất định sẽ lấy một khúc gỗ nhét vào cho cậu vĩnh viễn cũng sẽ không đánh rắm được nữa!”
Nhất thời Thái tử Du cảm thấy chấn động, cúc hoa căng thẳng!
Anh yếu ớt phe phẩy tay: “Nhất định mình sẽ nín! Nhất định mình sẽ nín!”
Lôi Niểu Niểu lại nhìn sang những người khác, ba mươi mấy người đàn ông vội vàng khoác tay: “Chúng mình cũng nín! Bảo đàm sẽ nín!”
Lý Thiên Mặc nghiêm túc giảng giải cho bọn họ, làm sao theo dõi tín hiệu.
Anh gõ gõ lên bàn, xóa bỏ khung đối thoại, sau đó tiến vào một khung đối thoại chỉ thị. Sau đó truyền khẩu lệnh vào trong.
Tiếp theo, chỉ thấy máy vi tính tối lại, xuất hiện một đầu mũi tên, cái mũi tên này giống như con rắn vậy di động qua lại.
Sau đó, chỉ thấy trên màn ảnh máy vi tính xuất hiện bản đồ rất lớn. Bơi theo đầu mũi tên, kiến trúc trên bản đồ càng ngày càng rõ ràng.
“Cái tín hiệu này ở gần trường học chúng ta nha?”
Cách vách trường học của bọn họ còn có hai trường học nữa. Mà hai trường học này đều tham gia cuộc so tài lần này!
“Là A đại, hay là B đại? Ai? Sao đầu mũi tên không di chuyển nữa?”
Tín hiệu theo dõi đến một nửa mắt thấy muốn đuổi kịp lại bất động!
Lý Thiên Mặc nói: “Đối phương che giấu theo dõi tín hiệu, xem ra cũng là một cao thủ nha….”
Nháy mắt Lý Thiên Mặc có loại dự cảm, lần tranh giải này rất có thể sẽ thua….
Nếu như anh đi lên tranh giải, vậy thì không nhất định, nhưng mà, anh không lên được nha! Những học sinh này của anh cũng không được…. người ta tài nghệ cao như vậy, so sánh với người ta học sinh của anh thua chắc rồi.
Nhất thời Lý Thiên Mặc có cảm giác nguy cơ. Không nghĩ tới, trong trường học của đối phương còn có cao thủ!
Lý Thiên Mặc suy nghĩ, không lấy ra chút bản lãnh giữ nhà tuyệt đối không lăn lộn qua được!
Anh vỗ tay với đoàn người, quyết định tiến hành huấn luyện ma quỷ cho bọn họ!
Hơn ba mươi người tại chỗ, Lý Thiên Mặc chia ra tiến hành khảo sát bọn họ, trải qua sơ, trung, kết ba lần chọn.
Anh chọn trúng bốn người, Thái Tử Du, Lôi Niểu Niểu, Lý Khắc Gia cùng Lưu Kiện.
Lưu Kiện là người mới trong máy tính hệ, lần đầu tiên khảo sát thành tích của anh mới 24 giây, nhưng mà, sau đó…. thằng nhóc này càng ngày càng mạnh mẽ, trí não, sức phán đoán, trí nhớ, tốc độ tay đều rất kinh người!
Lý thiên Mặc vô cùng coi trọng anh, nếu thằng nhóc này được huấn luyện tốt, tuyệt đối là một con ngựa đen!
Lý Thiên Mặc chọn bốn người này xong lập tức để cho những bạn học còn dư lại tiếp tục viết trình tự.
Nhưng mà, ngay lúc này —-
Một người bạn học đột nhiên hoảng sợ hô to: “Anh Mặc! Sao trình tự của em càng viết càng ít nha! Các người xem… phía sau em vừa viết xong, phía trước đã không còn!”
Đoàn người sợ hãi nhìn sang, sau đó, chỉ thấy trình tự của mình cũng bị ăn hết từng chút từng chút!
Đây là xảy ra chuyện gì? Gặp ma sao? quá kinh khùng nha!