Đây là đây là đây là… Cô không có cảm giác an toàn sao?
Rút tay về, làm bộ chưa làm gì.
Diệp Đình mở mắt, yên lặng liếc cô.
“Mau dậy đi, cũng không biết mấy giờ rồi.” Lăng Vi lấy tay, chân anh ra. Nhanh chóng bò dậy, kéo lều vải.
Không khí bên ngoài đặc biệt mát mẽ, cô hít thở sâu, duỗi người… Thoải mái…
Không có gì than thản dễ chịu hơn.
“Mau đi rửa mặt.” Một bàn tay ôn hòa hiền hậu xoa tóc cô. Diệp Đình cực kỳ thích cảm giác này, tóc cô mềm mại mượt mà, xoa rất thoải mái.
Bàn tay anh ấm áp, Lăng Vi chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy qua toàn thân, dường như mạch máu cũng nóng lên.
Cô đỏ mặt, gạt tay anh, nhưng anh thuận thế nắm tay cô.
“Mau đi, đi rửa mặt.” Anh kéo cô ra khỏi lều vải, đến nhà gỗ nhỏ rửa mặt.
Lúc rửa mặt, soi gương, Lăng Vi phát hiện một chuyện thần kỳ… Vết muỗi chích trên người cô không còn!
“Ai nha, kỳ quái… Tại sao không còn vết muỗi chích?” Cô nâng tay nhìn, trên cánh tay cũng mất. Nhấc chân nhìn, trên đùi cũng mất.
“Ha ha – thật thần kỳ! Biến mất hết rồi!” Cô xé quần áo, từ cổ áo nhìn vào trong… ngực, không còn một vết đỏ nào!
Diệp Đình cũng nhìn vào trong theo cô: “Cảm giác tự nhìn thế nào?”
“Cút ——” Lăng Vi hận không thể đánh bay anh.
Buồn cười là, trên người Diệp Đình đều là vết muỗi chích…
Anh cúi đầu, nhìn chấm đỏ trên người, bĩu môi hừ lạnh: “Em nhìn đi. Em lây toàn bộ vết đỏ cho tôi…” Anh giơ tay nhéo cánh tay cô: “Em tốt rồi, lây toàn bộ qua người tôi.”
Lăng Vi vừa đánh răng vừa cười: “Đáng đời!”
Nữ đầu bếp đã chuẩn bị bữa sáng xong, tổ yến sữa bò, bánh mì, còn có một dĩa xào đậu phộng…
Lăng Vi nhướng mày nhìn Diệp Đình… Đậu phộng này là thức ăn anh cố ý thêm cho cô?
Diệp Đình hỏi cô: “Hôm nay định làm gì? Xem phim? Mua sắm?”
“Anh có thời gian?”
“Có! Bồi vợ đi tuần trăng mật, phải có thời gian.” Anh nghiêm trang nói.
Lăng Vi nhai đậu phộng thơm ngát, cũng nghiêm trang nói: “Hôm nay tôi có chuyện… Tôi phải tìm công ty thương lượng chuyện đổi manga của tôi thành trò chơi. Khoản tiền này vừa vặn có thể cứu chú tôi ra.”
“Ừ… Vậy thì tốt, tôi đi cùng em.”
Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, không nói gì.
Diệp Đình gọi điện thoại nói trợ lý sắp xếp gặp mặt công ty trò chơi.
Cơm nước xong, hai người thay quần áo Tiểu Thu đưa tới. Lăng Vi sửa soạn thỏa đáng, cuống cuồng muốn ra ngoài, lại bị Diệp Đình kéo lại: “Gấp cái gì?”
Lăng Vi thầm nghĩ, đã hẹn gặp mặt công ty trò chơi, làm sao không gấp?
Hẹn một giờ sau gặp mặt, bây giờ ra ngoài, cô có thể đến sớm, tránh để người khác nói gì.
Diệp Đình nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Bàn chuyện làm ăn không phải như vậy. Em đi sớm, người ta sẽ cảm thấy em không đáng tiền!”
Lăng Vi bừng tỉnh hiểu ra!
Trong lòng thầm nghĩ: Diệp Đình làm ăn thành công như vậy, nghe anh hẳn không sai.
Cô rất nghiêm túc gật đầu: “Vậy bây giờ làm gì?”
Anh kéo tay mềm mại nhỏ bé của cô: “Vừa ăn xong, không thể lập tức ngồi xe, đối với dạ dày không tốt. Đi tản bộ trước đi.”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm trang của anh, đột nhiên muốn nôn: “Trước kia, anh ra ngoài còn gấp hơn người khác, không thấy anh quan tâm dạ dày anh như vậy.”
Diệp Đình đột nhiên cúi đầu, rũ mắt nhìn cô. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của cô, nghiêm túc nói: “Trước kia tôi một mình, bây giờ tôi lập gia đình, không chỉ phải chú ý thân thể mình, còn phải chăm sóc kỹ cho em.”
“…” Lăng Vi hít sâu một hơi, nhìn anh thật lâu.
Lăng Vi muốn nói: “Kết hôn giả không cần xem như thật như thế!” Nhưng bầu không khí quả thực quá tốt, cô không đành lòng phá hỏng không khí này…