“Tôi như vậy đấy, thì sao nào?”
Lăng Vi không còn kiễn nhẫn: “Tôi là dạng người gì, anh làm như mình hiểu tôi lắm vậy. Tôi có yêu tiền hay không, có thích danh vọng hay không đó là chuyện của tôi. Liên quan gì tới anh? Hiện tại chúng ta ngay cả bạn bè cũng chẳng tính, không cần khoa tay múa chân với tôi.”
Đột nhiên Hứa Tử Huân phẫn nộ: “Anh biết em thiếu tiền, tiểu Vi, em thiếu bao nhiêu anh đều có thể cho em. Toàn bộ của anh đều cho em, công ty của nhà anh nhưng vì em anh có thể không cần. Lần này anh tới gặp em đã trở mặt với mẹ anh rồi, công ty anh cũng không cần, cố ý chạy tới Laroe tìm em, khổ tâm của anh em có hiểu không?”
Lăng Vi phiền chán nhìn anh ta: “Anh đừng như vậy, anh đi làm ở đâu là lựa chọn của anh, đừng chụp cái mũ đó lên đầu tôi, vẫn là câu nói kia… tôi chịu không nổi. Hơn nữa tôi có thiếu tiền hay không đó là chuyện của tôi, tôi có chân có tay, tự mình kiếm được. Không cần anh cho, phiền anh nhanh tránh ra, đừng có cản đường được không?”
“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân đưa tay kéo cô, Lăng Vi gạt tay anh ta ra: “Làm gì vậy? Hứa Tử Huân, anh đừng để tôi nói thẳng chuyện của Tang Du ra đây.”
Hứa Tử Huân chấn động.
“Em biết rồi hả?”
“Nếu không muốn người khác biết trừ khi mình đừng làm.” Lăng Vi khinh miệt trừng mắt, chẳng thèm nói lời vô nghĩa với anh ta. Cô nắm tay Hạ Tiểu Hi: “Đi thôi…”
Hạ Tiểu Hi nắm tay Lăng Vi phát hiện đầu ngón tay cô lạnh lẽo, còn hơi run rẩy.
Hạ Tiểu Hi phẫn nộ gạt tay Hứa Tử Huân: “Anh cút đi. Người ta đã kết hôn rồi anh tới đây làm loạn là có ý gì? Lúc ngoại tình với… Trương Diệc Đình anh không nghĩ tới mình có bạn gái sao? Có trách nhiệm sao? Hiện tại vênh mặt ra nói trách nhiệm, có khổ tâm, Hứa Tử Huân, anh có tim phổi không vậy, nhanh cút đi, hiện tại nhìn thấy anh tôi thấy buồn nôn quá.”
Hạ Tiểu Hi cố ý làm bộ ghê tởm, động tác buồn nôn.
“Tiểu Vi – – xảy ra chuyện gì?” Lúc này, đột nhiên nghe thấy có người ở đằng xa kêu lên một tiếng.
Lăng Vi nhìn qua, thấy Thiên Mặc chạy về phía bọn họ.
Lý Thiên Mặc không tìm thấy hai người, suy nghĩ đầu tiên là hai người này lại lạc đường rồi…
Nhưng mà khi anh ta chạy tới ký túc xá của Lăng Vi thì thấy tiểu Vi, tiểu Hi đang cãi nhau với một người đàn ông.
“Ai chán sống vậy? Là Hứa Tử Huân rác rưởi kia sao?” Lý Thiên Mặc ba chân bốn cẳng nhanh chóng chạy tới, vung nắm đấm đánh vào mặt Hứa Tử Huân.
Hứa Tử Huân thấy anh ta nổi giận đùng đùng xông về phía mình theo bản năng cầm hoa ngăn lại.
“…” sau một hồi bó tử sắc vi đã tan nát dưới chân, cằm Hứa Tử Huân bị trúng một đấm của Lý Thiên Mặc.
Đóa hoa dưới đất giống như trái tim tan nát, Hứa Tử Huân cúi đầu, trong lòng quặn đau.
Anh ta lắc đầu, ngồi xổm dưới đất nhăt bó hoa lên. Bó hoa này có hoa ngữ mà chẳng ai hiểu rõ hơn Lăng Vi… tử sắc vi… tha thứ và khoan dung.
Hiện tại bị người ta đánh tan… như tình cảm của anh ta bị vỡ tan vậy.
Lúc này đột nhiên một đôi giày da đen xuất hiện trước mặt anh ta.
Đôi giày da này rất tuyệt, là mẫu mới, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ.
Hứa Tử Huân ngẩng đầu, thấy một người đàn ông mặc tây trang, đôi chân thon dài.. Hứa Tử Huân từ từ đứng lên, chỉ bằng khí thế đó, anh ta có thể cảm giác được áp lực ập tới.
Hứa Tử Huân ngừng thở, chỉ thấy gương mặt Diệp Đình đang nở nụ cười lạnh, bĩu môi khinh thường.
Anh chẳng nói gì, áp lực vô hình như một bàn tay lo lớn nắm lấy yết hầu của anh ta.
Diệp Đình nhìn Lăng Vi, bàn tay cho vào túi quần rút ra đưa về phía Lăng Vi, Lăng Vi giơ tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Diệp Đình cầm tay cô, nắm chặt bàn tay cô trong lòng tay mình, phảng phất như muốn nhét hết tất cả những thứ đẹp nhất vào lòng bàn tay cô.