Trong đầu Diệp Đình nghĩ, buổi tối anh sẽ xâm nhập điện thoại em.
Đột nhiên Lăng vi nói: “Nếu anh dám xâm nhập điện thoại em, em sẽ không cho anh ăn cơm!”
Diệp Đình nhìn cô, nghiêng đầu: “Hừ…..”
“Ha ha ha….” Ai nha, dáng vẻ ngạo kiều này…. cái tiếng “Hừ” này, quá đáng yêu…. Lăng Vi cười sắp điên rồi: “Chạy chạy chạy, đi vòng quanh gần đây, em còn muốn ăn khoai ngọt lần trước đâu.”
Hai người nắm tay, đi vòng quanh gần đó, Diệp Đình dẫn cô đi đào khoai. Diệp Đình ngồi chồm hỗm dưới đất đào mấy củ khoai, đột nhiên ánh mắt anh căng thẳng.
Vẻ mặt anh ngưng trọng, nhướng chân mày lên, nhìn bốn phía một vòng. Anh ném công cụ trong tay xuống từ từ đứng lên.
Lăng Vi ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh sáng trưng nhìn rừng đào kia.
Diệp Đình nói: “Có vẻ anh nghe được tiếng gì đó….”
“Tiếng gì?” Lăng Vi cũng đứng lên, cô cẩn thận nghe, bên tai truyền đến tiếng chim hót thanh thúy nhỏ, còn có tiếng dòng nước chảy xiết, còn có tiếng gió lay động lá cây và tiếng hoa đào bay lả tả xuống.
Diệp Đình lại nói: “Anh nghe có người đang hát….”
Trên mặt Lăng Vi tràn đầy sợ hãi nhìn anh, thật giống như muốn nói: “Anh đừng dọa em, em không nghe gì cả….” Cô nhìn sang tiểu tổ Ám Ảnh và bốn người Bạo Phong, bọn họ cũng lắc đầu, bày tỏ không nghe được tiếng hát nào cả.
Diệp Đình lại vô cùng chăm chú lắng nghe.
Lăng Vi nổi lên một tầng da gà, trong lòng cô âm thầm nghĩ, hay là hai mẹ con thần giao cách cảm…. nói không chừng mẹ anh đang ở gần đây, đang truyền ám hiệu cho Diệp Đình đâu.
Bọn họ đứng một hồi, đột nhiên Lăng Vi cũng nghe được…: “Thật sự, có người đang hát!”
Cô kích động nhìn xung quanh, kết quả…. chỉ thấy Lôi Tuấn nắm điện thoại trong tay, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
Sau đó, Lăng Vi liền nghe được tiếng âm nhạc từ trong điện thoại anh truyền tới, chính là bài hát mà cô vừa nghe được: “Hoa đào ở đó nha…. nơi nở rộ…. có cô gái…. đáng yêu của tôi….”
Lăng vi cắn răng, rất muốn đánh anh không thể tự lo liệu cuộc sống.
Diệp Đình sầm mặt lại, trợn mắt nhìn Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn mới vừa chạy tới trên mặt tràn đầy ngây thơ: “Sao vậy? Làm gì vậy…. hai người các người, sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy…. người ta sẽ xấu hổ….”
Nói xong, anh liền che mặt giả vờ xấu hổ. Lăng Vi hận không thể đạp anh một cước, nếu không phải cô bụng to, hành động không tiện, nhất định cô sẽ không tha cho anh.
Lúc này, đột nhiên Lôi Tuấn không đùa giỡn nữa, anh đi tới bên cạnh Diệp Đình, nhỏ giọng báo cáo: “Anh, có một chuyện kỳ quái, em phải nói với anh.”
Diệp Đình nhìn anh chằm chằm, biểu tình của Lôi Tuấn vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc chưa bao giờ có.
Diệp Đình đi đến bên cạnh mấy bước, Lôi Tuấn cùng đi, nhỏ giọng nói: “MẶc dù lão quỷ Bảo La bị chúng ta bắt, nhưng mà tổn thất của chúng ta cũng rất nặng nề…. bên tam giác vàng bên kia còn chưa lo xong, nước Địch Á liên tục tạo áp lực, bây giờ thế lực của Hoắc Ân cũng ra tay với chúng ta. Anh, nếu anh còn không phản kích nữa, có lẽ Đỉnh Phong chúng ta sẽ không còn nữa.”
Diệp Đình nhàn nhạt gật đầu, bày tỏ không có việc gì.
Lôi Tuấn hít một hơi thật sâu nói: “Vốn là tình hình của chúng ta vô cùng nguy hiểm, nhưng mà…. có tin tức tốt.”
Anh nhìn Diệp Đình chằm chằm, nghiêm túc nói: “Gần đây, diễn tập liên tục, thế lực của tiểu Ngũ không thể không rút về ổ. Phía Tây cùng phía Đông cũng vậy…. Thế lực của Hoắc Ân và nước Địch Á chỉ trong vòng một buổi tối đã cúp đuôi chạy. Anh… anh nói… sao đột nhiên gần đây lại có động tĩnh lớn như vậy? Vừa vặn giải quyết nguy cấp của chúng ta….”
Diệp Đình trầm mặc nhìn cánh hoa bay xuống chằm chằm, anh không trả lời.
Lôi Tuấn có chút nghĩ không thông, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều…. đột nhiên Diệp Đình nói: “Khoai không tệ, tôi đào mấy củ, cậu lấy đi ăn đi.”
“…” Lôi Tuấn không nói, lúc nãy anh đã nói chuyện rất nghiêm túc, có được hay không nha?
Lại không thể để cho anh nghiêm túc suy nghĩ sao?
Đột nhiên Lôi Tuấn cười hỏi: “Khoai ở đâu? Có mang đường theo không? Không bỏ đường sẽ không ngọt.” Bây giờ anh đã bị Hạ Tiểu Hi lây…. vô cùng thành thạo các món ăn.