Giáo sư Trần trừng Lôi Tuấn: “Nói càn nói bậy!”
Cái này vui nha. Vương Tử Kỳ cũng cười theo, cô nói: “Vấn đề này, cháu đã từng thảo luận với Vương Tử Âm, nhưng anh ấy lớn hơn cháu nửa năm, khẳng định không phải anh em!”
Ông cụ Lôi khẽ gật đầu, nghĩ đến chuyện giáo sư Trần và giáo sư Vương ủy thác cho ông hôm nay…
Bèn hỏi Tiểu Kỳ: “Cháu thấy Tử Âm thế nào?”
Nháy mắt mặt Vương Tử Kỳ đỏ lên, cô vội nói: “Anh ấy rất tốt ạ! Làm việc cẩn thận, đầu óc thông minh. Nghiêm cẩn, chăm chỉ, an tâm. Tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.”
Lôi Niểu Niểu chợt nói: “Ông nội em không hỏi cái này, ông muốn hỏi chị, bát ca nhà em đối xử với chị như nào?”
“A?” Mặt tiểu Kỳ đỏ bừng. Cô làm bộ đưa tay quệt mũi, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh ấy với cháu… rất hung dữ… nếu cháu làm sai thí nghiệm, anh ấy hận không thể lột da cháu.”
Vừa nói, cô vừa hít thở sâu. Trái tim đập cực kỳ lợi hại! Mặt của cô như sắp nổ.
“Ồ? Lợi hại như vậy?” Lôi Tuấn hỏi cô: “Chỗ của hai người chẳng phải là đơn vị nghiên cứu khoa học lợi hại nhất quốc gia sao? Người có thể vào đó, nghe nói thần kinh não vô cùng phát triển, sao… em có thể làm sai thí nghiệm được?”
Trong nháy mắt Tiểu Kỳ: “…” Không phản bác được, cô vào bằng cửa sau nha…
Vương Tử Âm ho khan: “Làm thí nghiệm sẽ có lúc thất bại! Em hung dữ với cô ấy là muốn thái độ làm việc của ấy nghiêm túc hơn, không có ý gì khác!”
Đám người đều “à à à”… Không có ý gì khác? Là ý gì?
Tiểu Kỳ nhìn thấy dáng vẻ đam mê bát quái của mọi người, cô vội đánh trống lảng: “Chủ nhiệm Vương rất lợi hại, anh ấy là tiến sĩ nghiên cứu khoa học vô cùng lợi hại trong sở nghiên cứu của bọn em.”
“Ôi! Tiến sĩ Vương! Thất kính thất kính!” Lôi Tuấn nâng chén: “Nào, chúng ta cùng kính tiến sĩ Vương một ly! Lần này nếu không phải bác sĩ Vương cho chúng ta kỹ thuật tiên tiến, chúng ta sẽ không dễ dàng bắt được… cái kia, đúng không?”
Đám người cười ha ha nâng chén với Tiểu Bát.
Tiểu Bát vội khiêm tốc: “Anh Tuấn, anh cứ đùa em… Hôm nay tha cho em đi, đừng trêu em nữa.”
Mặt Tiểu Bát hơi đỏ.
“Vậy sao được chứ? Hôm nay em là nhân vật chính mà!” Lôi Tuấn quay sang bên cạnh: “Nhìn thấy chưa? Anh Đình em, tứ ca của em, anh Sênh của em, còn có Quân Dương, Tiểu Yến, Thiên Mặc, còn anh. Các anh em của em, đều đã có chủ nhân…”
Ông cụ Lôi cười to, nói: “Chỉ còn lại Tiểu Bát!”
Người trẻ tuổi đều thích gọi như vậy, ông cũng tham gia náo nhiệt, gọi Tiểu Btas.
Ông cụ Lôi nhìn Tiểu Kỳ và Tử Âm, thầm nghĩ, hai đứa trẻ này mà không có gì á? Nếu như có gì đó, mỗi ngày sớm chiều ở chung, đã sớm ở bên cạnh nhau rồi!
Cho nên, còn cần phải để Lạc Y dùng sức.
Ông cụ Lôi nói: “Các cháu đã yên bề hết rồi, chỉ còn lại hai người Tử Âm và Lạc Y bao giờ mới có tin đây? Lạc Y có bạn trai chưa?”
Lạc Y quẫn, nhíu mày nói: “Cháu không vội!”
“A.” Ông cụ Lôi hiểu rõ: “Vậy là không có.”
Ông lại nhìn sang Vương Tử Âm: “Tử Âm thì sao? Cháu và trợ lý của cháu là quan hệ bạn trai bạn gái à?”
Vương Tử Âm nhìn sang Vương Tử Kỳ, Vương Tử Kỳ cũng kinh hãi làm đổ chén trà, hai người đối mặt. Tim Vương Tử Kỳ đập rộn lên, nghe thấy anh nói: “Tạm thời không phải.”
Đại não của Vương Tử Kỳ thiếu dưỡng khí, ngay cả thở cũng khó khăn. Vương Tử Âm rót đầy chén trà cho cô.