Râu quai nón uống nhiều, mới vừa rồi lại còn nhận được một khoản kha khá, thế nên lúc này chính là thời điểm ‘tuôn ra’, gã ‘khà’ một tiếng, gã lập tức nghĩ đến: “Là căn cứ hút máu đúng không? Chỗ đó cũng đã bỏ hoang không biết bao nhiêu năm. Nếu không có kinh nghiệm mà tới đó cũng khác khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.”
Ánh mắt Vương Dần chợt lóe, nói: “Quản con mẹ nó làm cái đếch gì, uống rượu, uống, uống!” Sau đó lại rót thêm cho Đạt Lợi mấy ly, chờ râu quai nón nói chuyện đến mức cũng lắp ba lắp bắp rồi, Vương Dần mới thần thần bí bí hỏi: “Cái căn cứ hút máu này đi như thế nào thế?”
Râu quai nón đã xỉn đến mức mẹ gã gã cũng không nhận ra được, gã nói từ được từ mất: “Chính là ở… trấn York… bên ngoài… cứ tiếp tục đi thẳng… phía nam… có năm tượng phật… bên cạnh… có một cái… cái…. vỡ…”
Râu quai nón đã xỉn đến mức bất tỉnh rồi.
Vương Dần nhìn gã chăm chằm, thấy gã đã thật sự xay như chết, đến lúc đó mới ngồi sang bên cạnh râu quai nón.
Vương Dần duỗi một tay, tay còn lại giữ lấy quần áo cản trở bàn tay kia của mình, sau đó lấy lại xấp tiền.
Mặc dù hắn không quan tâm đế số tiền này, thế nhưng tuyệt đối không thể để lại số tiền này cho râu quai nón được.
Bởi vì, râu quai nón đã nói lộ khá nhiều chuyện, đến lúc gã tỉnh rượu mà lại phát hiện ra trong túi nhiều hơn một xấp tiền… ngược lại gã sẽ nghĩ đến tối hôm trước đã nói ra những gì, gặp mặt người nào thì…
Như vậy sẽ không dễ giải quyết nữa. Vương Dần cũng không muốn để gã nhớ lại những lời mà bọn họ đã nói tối nay.
Vương Dần lấy lại tiền rồi, giả boj như bọn họ chưa từng tán gẫu cái gì cả.
Hắn làm như không có chuyện gì gọi người phục vụ đến: “Sắp xếp cho đội trưởng Đạt Lợi của các người một căn phòng đi, anh ta uống nhiều rồi! Nhìn anh ta kia kìa, uống một tí tẹo đã say, như lợn chết vậy ấy.”
Gã phục vụ cũng cười chế nhạo một tiếng: “Đội trưởng Đạt Lợi ngày nào mà chẳng như vậy! Nhất là hai ngày nay ngài lại luôn mời uống rượu như thế. Đợi đến lúc ngài đi rồi để xem anh ta phải thành thế nào! Miệng đã được ngài nuôi đến mức chảnh như thế, chẳng nhẽ còn không thèm ăn đến chết luôn sao?”
Gã phục vụ dùng tiếng anh, Vương Dần khen gã nói tiếng anh rất hay, sau đó cũng lấy mấy tờ tiền giấy boa cho gã.
Ánh mắt người phục vụ liền sáng lên, lập tức nhạn lấy máy tờ tiền kia, nhiệt tình đi sắp xếp phòng cho đội trưởng Đạt Lợi.
Lúc Vương Dần gần rơi đi, người phục vụ len lén nói với hắn: “Sáng sớm mai nếu như đội trưởng Đạt Lợi có hỏi cái gì tôi cũng nhất định không nói.”
Vương Dần gật đầu một cái, nhìn anh chàng có tiền đồ này một cách tán thưởng.
Anh ta tin rằng, chờ đến sáng mai lúc Đạt Lợi tỉnh hẳn, cũng sẽ không nhớ đến những lời mà bọn họ từng nói qua này.
Người phục vụ sắp xếp ổn thỏa cho Đạt Lợi xong, Vương Dần ngay lập tức lái xe về chỗ ở.
Mấy người Diệp Đình, Vinh Phỉ cả ngày đều không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà chờ tin tức của anh ta.
Lúc Vương Dần trở về, biểu cảm nghiêm túc nói với đoàn người: “Hắc ca là trưởng đội tuần tra trấn York, mấy người ai thử đi tiếp xúc xem sao?”
An Kỳ Nhi nói: “Em đi em đi. Giao thiệp với những kẻ này, em vẫn khá thành thạo.”
Vinh Phỉ nhíu mày một cái, hiển nhiên có chút mất hứng.
An Kỳ Nhi vội vàng cười cười ôm lấy cổ anh, nói: “Bảo bối à, anh có thể bảo vệ người ta từ trong bóng tối mà… người ta cũng có hơi sờ sợ…”
Ôi chào, cái bộ dáng nhỏ này của cô ấy, trong lòng Vinh Phỉ thầm oán, em sợ cái rắm ấy! Không biết em hưng phấn đến thế nào kia kìa!
An Kỳ Nhi cắn môi, nhìn anh mà cười. Vinh Phỉ nhất thời không chịu được cái bộ dạng nhỏ này của cô, duỗi tay ôm lấy cô vào ngực mình giữ chặt: “Nhớ chú ý an toàn cho anh đấy!”
“Biết rồi mà!”
Diệp Đình đột nhiên hỏi Vương Dần: “Chuyện căn cứ, hỏi được đến đâu rồi?”
Vương Dần nói: “Đã hỏi ra được, đại khái vị trsi của cái căn cứ kia chính là, cứ đi thẳng mãi về phía nam, có năm cái tượng phật, bên cạnh có một cái… gì đó vỡ…”
“Ừm.” Diệp Đình gật đầu một cái.
Vinh Phỉ nói: “Tôi sẽ dẫn theo tiểu tổ sm Ảnh đi trước thăm dò xem sao.”
Vương Dần ngăn cản anh ta, nói: “Không được, cái gã được gọi là ‘Hắc ca’ kia, trong vòng hai ngày này có khả năng sẽ hành động, lỡ như thành viên tiểu tổ Ám Ảnh xảy ra điều bất trắc gì trên đường đi, bị đám người của gã bắt gặp… đến lúc đó hành tung của chúng ta cũng bị bại lộ… Không bằng như thế này đi…”
Vương Dần nói tiếp: “An Kỳ Nhi thử đi thăm dò cái gã ‘Hắc ca’ này xem sao, sau đó mượn cơ hội nói chúng ta muốn vào rừng mưa nhiệt đới, muốn tìm một người hướng dẫn. Chúng at ra giá tiền cao một chút, chắc chắn cái gã ‘Hắc ca’ này sẽ đọng tâm. Không phải là gã cũng muốn dẫn Bạch Bình và giáo sư đi đến cái trụ sở kia sao? Chúng ta có thể chặn đánh giữa đường! Như vậy ta sẽ không cần đi đến căn cứ mà cũng có thể cứu được Bạch Bình và giáo sư ra.”
“Đúng…” Diệp Đình gật đầu một cái, đồng ý nói: “Như vậy là tốt nhất, ở trong rừng, bọn chúng sẽ không mang theo nhiều người, chúng ta cũng tiện ra tay. Nếu như là ở trấn York, chúng ta cưỡng ép người khác, chắc chắn sẽ rất khó khăn.”
“Anh nói không sai.” Vương Dần nói: “Vậy chúng ta sẽ hành động như thế đi.”
An Kỳ Nhi lập tức thay đổi lối ăn mặc. cô cải trang thành một hành khách mới đến đây du lịch đeo túi sau lưng, cô mặc một bộ đồ thể thao trắng hồng xen lẫn, khuôn mặt đầy vẻ nhàm chán nhìn lướt một vòng quán rượu.