Mục lục
Yêu Sâu Nặng Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa 

Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Quả thật có thể thử một chút, cậu liên lạc với anh Tư, hỏi anh ấy có cách gì không.”

Tiểu Bát lập tức liên lạc với Vinh Phỉ.

Vinh Phỉ lập tức đồng ý: “Được! Chúng tôi sẽ đi đến nơi đó!”

Không quan trọng bằng cách gì, anh nhất định phải đưa An Kỳ Nhi lên trực thăng!

Cô bây giờ đau đến càng ngày càng mãnh liệt, nếu đi bộ trở về Ước khắc Trấn, anh thật không dám cam đoan, mạng nhỏ của cô có thể bị nguy hiểm hay không!

Vinh Phỉ chạy thật nhanh, thật giống như trên lưng không cõng ai.

Vinh Phỉ dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Bát, tiến về ao đầm phía trước.

Trực thăng từ vùng lân cận cũng đã đến.

Rất nhanh, Vinh Phỉ thấy được trực thăng, mọi người lấy nhánh cây làm thành thang dây, sau đó treo nhánh cây lên trên ngọn cây.

Đội trưởng tiểu tổ Bóng Tối nói: “Tứ gia, tôi lên trước, anh cõng chị dâu An Kỳ Nhi ở phía sau.

Sau đó anh nói với các tổ viên khác: “Tiểu Thất, cậu ở phía cuối che chở chị dâu. Bốn người chúng tôi đi trước. Những người khác đều ở phía dưới kéo dây thừng, tuyệt đối không thể để cho dây thừng tuột ra!”

“Dạ! Đội trưởng!

Đội trưởng tiểu tổ Bóng tối nhìn sang Lão Hắc và tiểu phiên dịch, toàn bộ trong đội ngũ, chỉ có hai người này là không xác định được, anh xem ra hai người giống như hai quả bom hẹn giờ vậy…

Nếu lúc bọn họ leo lên dây thừng, hai người này quấy rối, Anh Tư và An Kỳ Nhi nắm không chắc dây thừng, rơi xuống đầm, thì hai người khó đường thoát chết!

Vinh Phỉ lắc đầu, tỏ ý bảo anh đừng lo lắng.

Đội trưởng Bóng Tối không nói gì nữa, chỉ huy đoàn người hành động.

Lão Hắc và tiểu phiên dịch quả nhiên không có hành động gì, hai người đứng xa xa, giống như rất sợ người khác hoài nghi bọn họ.

Vinh Phỉ cõng An Kỳ Nhi khó khăn leo lên trực thăng, phía dưới đội viên cắt đứt dây thừng, để cho trực thăng cất cánh.

Trực thăng bay khỏi ao đầm, ném hết vật dụng xuống rừng. Tiểu tổ Bóng tối lập tức chạy tới, thu gom vật liệu, nhanh chóng trở lại vị trí khối đá bích.

Tiểu tổ Bóng Tối mang vật liệu trở lại, điều khiến cho Lăng Vi bất ngờ là Lão Hắc và tiểu phiên dịch cũng theo trở lại.

“Phu nhân, tiến triển như thế nào?” tiểu tổ Bóng Tối trở lại báo cáo, bọn họ chạy đến trước mặt Lăng Vi nhận nhiệm vụ.

Lăng Vi nói: “Lão Đại còn đang nghiên cứu cửa vào khối đá bích. Những người khác vẫn chưa tìm được tượng phật thứ năm. Các anh đem vật liệu chia cho mọi người, chia xong vật liệu tiếp tục đi tìm tượng phật.”

“Dạ! Phu nhân!”

Thời gian từng giờ trôi qua, thật là làm cho lòng người sốt ruột! Tiến triển của bọn họ đã rơi vào bế tắc. Đoàn người cũng sắp nản lòng, nhưng là, mãi vẫn không tìm được cửa vào!

Mười mấy cửa hang, bọn họ cũng không thể để ai đi thử, như vậy càng lãng phí thời gian.

Hơn nữa, cũng không xác định được bên trong cửa hang có nguy hiểm gì.

Lúc trời chạng vạng tối, đột nhiên Tiểu Kỳ nói với Vương Tử: “Vương chủ nhiệm, anh nhìn chỗ này thử, rất lạ.”

Vương Tử dựa người tới, nhìn vào màn ảnh một cái, không phát hiện có gì không đúng, anh hỏi: “Làm sao lại lạ chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK