Đột nhiên Diệp Đình ôm lấy cô: “Mình anh là đủ rồi… nhưng mà.. anh từng ngủ với người đàn bà khác, có phải không xứng với em hay không?”
Lăng Vi nhíu mày, ghét bỏ nhìn anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Có.”
“…” Diệp Đình trấn trụ, hận không thể băm tay băm chân mình: “Tuổi trẻ khí thịnh mà… Huyết khí phương cương mà, đàn ông chịu không nổi dụ hoặc. Em nhìn anh đẹp trai như thế, bao nhiêu đàn bà muốn cho anh, nói anh chưa ngủ với người khác em sẽ tin sao? Anh thành thật như vậy em liền tha thứ cho anh đi…”
Lăng Vi ghé mắt nhìn anh: “Trước kia anh đẹp trai như vậy, hiện tại vẫn đẹp trai, sau này càng đẹp trai hơn… đàn bà trên thế giới này nhiều như vậy, luôn có người nguyện ý cho anh, nhiều người muốn tình một đêm với anh, anh tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, làm sao mà chịu nổi dụ hoặc…”
“Không đâu, từ nay về sau chỉ có mình em. Nhưng mà em phải cam đoan lúc nào chỗ nào cũng phải cho ăn…”
“Bằng không thế nào? Anh liền ăn người khác?”
“Ừmmm…”
“Xí ——” Lăng Vi hung hăng liếc xéo anh, đẩy anh ra: “Anh, còn xa lắm, cút đi, thật chán ghét đàn ông heo như anh, em phải suy xét.”
Lại nghe thấy anh cười haha,.
Anh duỗi tay ôm cô, đầu ngón tay vuốt ve bên eo cô.
“’Trêu em thôi mà…”
Anh nắm tay cô, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô: Mấy ngày này tiếp xúc, em còn không rõ con người anh sao? Anh sẽ không xằng bậy. Yên tâm đi… từ đầu đến cuối đều không có người khác, chỉ có một mình em.”
Lăng Vi hít một hơi thật sâu: “Anh chưa bao giờ có đàn bà khác sao?”
Diệp Đình đen mặt, giọng điệu này… không tin tưởng anh tới mức nào hả? Anh nghĩ nghĩ rồi lại nghiêm túc nói: “Khi còn nhỏ anh thấy Paolo ngược đãi một người đàn bà cho nên đối phương có bóng ma. Chờ lớn lên cũng yêu đương vài người nhưng không hề để ý, sau này quyết tâm phát triển sự nghiệp lớn mạnh càng không có thời gian, cho tới khi gặp em…”
Cô cắn môi mãi hồi lâu mới hòa hoãn…
Diệp Đình của ngày hôm nay như thay đổi thành một người khác vậy, nói chuyện cẩn thận, thái độ như đứa bé nhận sai.
Hơn nữa đúng như anh nói, anh cho cô cảm giác đáng tin cậy, cũng đặc biệt có cảm giác an toàn, tuy rằng anh đẹp trai, biết kiếm tiền, dáng người tốt, đầu óc thông minh, nhưng mà cô không hề lo lắng anh sẽ xằng bậy với người đàn bà khác.
Thật sự, không lo lắng. Cũng không biết vì cái gì, có lẽ là trực giác của phụ nữ.
Nhất là lúc ở chung với anh rất vui vẻ. Anh không hề cứng nhắc, không lạnh lùng cao ngạo như trong mắt người khác, không hề có, anh rất tốt.
“Em tin anh, anh nhanh ra ngoài đi, em muốn đi giặt quần áo.” Lăng Vi nhịn không được muốn đi WC, lại sợ anh thấy quần áo bẩn xấu hổ nên rối rắm không động.
Diệp Đình kéo tay cô cường ngạnh: “Không cần em giặt, đêm qua bác sĩ gọi tới dặn dò anh nói lúc thân thích của con gái tới chỉ cần chạm nước lạnh sẽ đau bụng. Bình thường em không chú ý nên mới bị đau.”
Anh lột quần áo của cô ta: “Anh giặt cho em.”
“…” Lăng Vi cúi đầu, Diệp Đình đỏ mặt nhanh chóng cầm ga giường bọc người cô lại.
“Anh đi giặt.” Anh đứng lên, ánh mắt cực kì kiên định.
“Được rồi, anh đừng giặt, để người làm giặt đi, em đói bụng…”
Diệp Đình cũng không muốn giặt, nếu cô đã nói vậy… tốt thôi…: “Anh đi gọi người mang bữa sáng tới.” Nói xong đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc váy sau đó cẩn thận mặc cho cô.”
“Không cần anh mặc giúp em, anh đi đi.” Lăng Vi cầm quần áo chỉ anh ra ngoài.
Diệp Đình không có kiên nhẫn: “Đều là vợ chồng già… ngại cái gì chứ…” anh vừa nói vừa xoay người.