Mặc dù là nhân vật 3D animation, nhưng là, khí chất và dáng vẻ của nhân vật 3D animation này, thật sự rất giống, hơn nữa thần thái của người trong tranh cực kỳ sống động!
Vương Dần nói: “Bà ấy chính là dì nhỏ của cháu? Bà… bà ấy chính là vợ chú!”
Lý Khắc Gia mặt đầy mộng! Cậu ta hơi không dám tin tưởng!
Lý Khắc Gia run rẩy nói: “Chú… là dượng nhỏ của cháu?”
Biểu tình của Vương Dần vô cùng phức tạp.
Nhưng Lý Khắc Gia lại cực kỳ phấn kích, cậu ta hét lớn: “Thật là trùng hợp! Thật là trùng hợp! Ôi trời ơi! Cháu lại… Mẹ ơi! Không được, không được, dượng nhỏ! Cháu phải gọi điện thoại cho mẹ cháu, cháu phải nói cho bà ấy biết, cháu tìm được dượng nhỏ!
Lý Khắc Gia khó che giấu được kích động, vội vàng gọi điện thoại cho cha mẹ cậu ta. Không tới nửa giờ sau, cha mẹ của Lý Khắc Gia, còn cả anh trai cỉa cậu ta cũng chạy tới.
“Ông là Vương tiên sinh?” Mẹ Trần Thục của Lý Khắc Gia hơi kinh ngạc, bà ấy nhìn Vương Dần trong chốc lát, rồi gật đầu nói: “Đúng! Rất giống với dáng vẻ em gái tôi đã miêu tả!”
Trần Thục hỏi ông ấy: “Vợ ông tên là gì?”
Vương Dần nói: “Bà ấy tên là Bạch Bình.”
Trần Thục nhíu mày: “Vậy thì không đúng rồi… Em gái tôi tên là Hạ Bạch Mai…”
Lý Khắc Gia kinh ngạc hỏi: “Mẹ! Dì nhỏ của con không phải tên là Trần Song hay sao?”
Trần Thục xua xua tay, nói: “Đó là tên giả của dì nhỏ con! Mẹ và cô ấy cũng không phải là chị em ruột… Hai mươi mấy năm trước, lúc cô ấy gặp rủi ro, cha mẹ của mẹ đã cứu cô ấy, vì vậy cô ấy đã nhận cha mẹ của mẹ là cha mẹ nuôi, lúc lúc đó cô ấy mới đổi tên gọi là Trần Song. Nhưng mà… cô ấy nói tên cô ấy là Hạ Bạch Mai! Chẳng lẽ… đấy cũng là tên giả? Hoặc là… cô ấy không phải là người ông muốn tìm…”
Vương Dần lập tức hỏi bà ấy: “Có phải lúc bà ấy gặp nguy hiểm, clà vòa năm XX hay không, ở gần thành phố Trực Vinh?”
Trần Thục suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc đó, tôi vừa mới sinh thằng con lớn, tôi đang trong tháng ở cữ… lúc cô ấy tới cũng đang mang thai.”
Vương Dần chợt cảm thấy tất cả máu trong người mình đều ngừng chảy!
Diệp Đình nói: “Dựa theo thời gian dì nói, còn cả địa điểm gặp mặt, cháu nghĩ là rất giống…”
Diệp Đình không nói hết lời, chính là để trong lòng Trần Thục có sự thay đổi.
Quả nhiên, Trần Thục suy nghĩ lại, gật đầu…” Quả thật thời gian và địa điểm đều trùng khớp. Hơn nữa, cô ấy cũng mang thai…”
Vương Dần lập tức hỏi bà ấy: “Bây giờ bà ấy ở đâu? Còn con của bà ấy thì sao?” Vương Dần cực kỳ kích động, ông ấy nắm lấy tay Trần Thục: “Đại tỷ! Tôi muốn gặp bà ấy!”
Ngọn lửa trong mắt Vương Dần bùng cháy lên như bị đốt lên!
Trần Thục nói: “Tôi cũng không tìm được cô ấy, cô ấy tới vô ảnh, đi vô tăm… sau khi cha mẹ tôi cứu cô ấy, cô ấy tỉnh lại, rồi rời đi, sau đó, cô ấy có trở lại một lần, mang theo rất nhiều tiền đến. Cô ấy nói, đứa con cô ấy không được sinh ra… đứa bé bị sinh non… Về sau nữa, cho đến khi cha mẹ tôi qua đời, cô ấy túc trực bên quan tài cùng chúng tôi cả buổi tối, sau đó không thấy trở lại nữa.”
Biểu tình của Vương Dần tràn đầy cô đơn…
Ông ấy trầm mặc một lúc, như có điều suy nghĩ nói: “Không giống với tính cách của cô ấy lắm… Bạch Bình mà tôi biết là người phụ nữ cực kỳ hiếu thuận… Lấy tính cách của bà ấy, tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo(*). Vợ chồng cụ Trần đã cứu mạng bà ấy… bà ấy không thể không báo đáp được. Hơn nữa, bà ấy không phải là người coi nặng tiền tài, sao có thể lấy “Tiền” để báo đáp ân nhân cứu mạng của mình được chứ? Lấy hieur biết của tôi với Bạch Bình đ, bà ấy sẽ chọn bầu bạn ở bên người hai cụ, mà không phải là rời đi, sau đó mang tiền trở lại đưa cho người…”
(*)Tích thủy chi ânđươngdũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, cònbáoơn đền ơn người khác như một dòng suối
Trần Thục cả kinh, nói: “Ông nói không sai! Lúc chúng tôi mới cứu cô ấy, quả thật cô ấy rất có hiếu tâm, đối xử với cha mẹ tôi cực kỳ tốt. Cũng rất tốt với tôi. Chỉ là… Sau đó, trước khi cô ấy đi… cô ấy bỗng trở nên hơi kỳ lạ… Lúc đó, cô ấy đang có thai, rất yếu ớt… Chúng tôi không hỏi tên thật của cô ấy, vẫn gọi cô ấy là tiểu Song, tiểu Song. Đến lúc cô ấy rời đi, cô ấy chợt nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi là: Chúc mừng tôi đi, tôi muốn lấy lại tự do lần nữa.”
Trần Thục nói: “Lúc ấy tôi cảm tháy rất kỳ quái! Tôi thầm nghĩ trong đầu: Có phải tiểu Song điên rồi hay không? Ánh mắt của cô ấy rất kỳ lạ! Tôi liền hỏi cô ấy, “Tiểu Song, em sao vậy?” Cô ấy đột nhiên quay đầu, mỉm cười với tôi, rồi nói: Tôi không gọi là Trần Song, tôi tên là Hạ Bạch Mai! Chính là ngày hôm đó, tôi mới biết tên thật của cô ấy…”
Lăng Vi nói: “Sao cháu cảm giác… dì đang nói đến hai người?”
Cô nhìn về phia mọi người, Vương Dần cũng gật đầu, nói: “Bạch Bình và Hạ Bạch Mai, chắc chắn không phải là một người… có thể người mà gia đình chị cứu là Bạch Bình, nhưng người sau đó… chắc chắn không phải…”
Ông ấy thầm nghĩ trong lòng, có phải người tên Hạ Bạch Mai đã mang Bạch Bình đi đâu mất? Rồi treo đầu heo bán thịt chó?
Ông ấy càng nghĩ càng kinh hãi!