Tiểu tổ Ám ảnh vẫn đuổi theo Tiểu Bạch và Angel không bỏ!
Tiểu Bạch có chút ngây người ——
“Không phải đã tôi đem tin tức cố chủ giao cho anh, anh để tôi mang cô ta đi sao?” Trong một ngõ nhỏ âm u, Tiểu Bạch gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Diệp Đình ở đầu kia hừ lạnh một tiếng: “Tôi đồng ý khi nào?”
“A Đình! A… Không đúng… Anh Đình… Cầu buông tha a!” Tiểu Bạch nhìn trái nhìn phải lén lút như tên trộm, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng: “Anh Đình anh Đình, anh đừng đuổi theo tôi nữa… Tôi cũng hai ngày không ăn cơm rồii!”
Diệp Đình thản nhiên nói: “Tôi theo đuổi cậu bao giờ? Tôi là người có vợ rồi!”
“Phốc ——” Tiểu Bạch phun tào.
Dừng lại một chút, còn nói: “Cái nhóm Ám ảnh kia của anh cũng quá trâu bò, theo như bám đuôi ấy, tôi đi đến đâu bọn họ đuổi theo tới đó… Má —— lại tới!”
Tiểu Bạch cầm di động trong tay, kéo Angel nhấc chân bỏ chạy.
Hai người xông lên xe thể thao: “Vù ——” một cái, xe khởi động, lập tức phóng như bay.
Xe của tiểu tổ Ám ảnh như bóng với hình, Tiểu Bạch chạy tới đâu bọn họ đuổi tới đó.
Điện thoại của Tiểu Bạch và Diệp Đình còn chưa cúp, Diệp Đình đầu bên kia vẫn không cúp máy, liền nghe thấy Tiểu Bạch “ngao ô” gọi bậy: “Má nhà nó —— những người này không ngủ sao? Ông đây đã hai đêm không ngủ rồi! Còn đuổi nữa ——” Tiền mặt trên người anh ta sắp không trả nổi tiền xăng rồi, ở trạm xăng mua bánh quy, nước khoáng, hai người ăn một đường.
Cánh tay Angel bị thương, dường như đang nhiễm trùng, anh ta cũng không có cách nào đưa cô ta đến bệnh viện: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.”
Anh vốn nghĩ tùy tùy tiện liền có thể cắt đuổi tiểu tổ Ám ảnh, dù sao xe của anh ta cũng là xe thể thao bản limited toàn cầu, tiểu tổ Ám Ảnh lái loại xe thương vụ trên đường, sao có thể đuổi được anh ta.
Nhưng… Cũng không biết vì sao, tiểu tổ Ám Ảnh cứ như ma quỷ theo sát anh.
Rõ ràng anh đã bỏ xe sang xe khác, tiểu tổ Ám Ảnh vậy mà còn có thể tìm được anh! “Thật sự là tà môn! Diệp Đình bồi dưỡng thành viên tiểu tổ Ám Ảnh, thật đúng là dùng cách đặc biệt gì mà họ toàn là tinh anh?”
Tiểu Bạch đang mắng đến vui vẻ, Ange đột nhiên mở to mắt, suy yếu nói với anh: “Không phải những người trong tiểu tổ Ám Ảnh lợi hại, là di động của anh bị Diệp Đình định vị! Anh đúng là ngu như heo!”
Hai ngày trạng thái cô ta đặc biệt kém, vẫn luôn mơ mơ hồ hồ. Vừa mới có chút thanh tỉnh liền phát hiện không thích hợp.
Tiểu Bạch chửi “Má nó” một tiếng, mở xe: “vèo ——” ném di động vào bụi cỏ cạnh đó.
Nhưng, tiểu tổ Ám Ảnh vẫn đuổi theo anh ta…
Tiểu Bạch há hốc mồm, đâu có di động định vị, di động ném đi rồi mấy người còn đuổi theo à?
Angel lập tức nói: “Có thể đồ vật trang sức trên người anh cũng bị định vị!”
Tiểu Bạch lập tức cở luôn áo khoác, ném xuống.
Nhẫn trên tay, vòng trên cổ, tất cả đều tháo xuống.
“Vèo —— vèo —— vèo ——” Toàn bộ ném đi ——
Tiểu Bạch nhấn mạnh ga, cuối cùng cũng thoát khỏi truy kích của tiểu tổ Ám Ảnh.
Anh ta đỗ xe ở một bãi đỗ ngầm của một bệnh viện tư, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe thương vụ màu đen trên đường tiến vào!
Ôi má nó ——
“Làm sao vẫn còn thiết bị định vị?” Tiểu Bạch gào khóc! Không thể bắt nạt người ta như vậy!
Anh chính là quân tử, chưa bao giờ nói thô tục, nhưng… Hai ngày này thật sự rất chật vật, anh đường đường là Nhị đương gia Laroe, thế nhưng cũng có ngày trở thành chó rơi xuống nước bị người đuổi theo khắp nơi…