Người được gọi là Dung Cẩm cười quyến rũ: “Có gì đâu… cậu nhìn anh ta, mũi vừa cao vừa thẳng, phương diện kia nhất định lợi hại lắm, nếu anh ta có thể khiến cho tôi dục tiên dục tử, tôi nuôi anh ta thì sao chứ?”
“Haha…”
Hứa Tử Huân hoàn toàn không chú ý bình luận xung quanh về anh ta, trong lòng, trong mắt đều là Lăng Vi.
Anh ta ảo não.
Chuyện này sao lại biến thành tình trạng này rồi?
Lăng Vi đi qua người ta anh, còn chẳng nhìn một cái.
Trước kia… cô không phải như vậy.
ở trường, thái độ của cô đối với mình vẫn cực kì dịu dàng.
Là vì Trương Diệc Đình.
Nếu không phải người đàn bà kia bỏ thuốc mình thì làm sao xảy ra chuyện xấu xa đó, nhất định Lăng Vi sẽ không rời khỏi mình.
“Tiểu Vi, em đừng đi – -” Hứa Tử Huân đuổi theo, nhanh chóng chắn đường của Lăng Vi.
“Tiểu Vi, mong em đừng đối xử nhu vậy với anh được không? Anh biết trước kia là anh làm sai, anh không cầu xin em tha thứ, chỉ cần em đừng phớt lờ anh là được. Anh có thể theo đuổi anh lần nữa, anh có thể chuộc tội… sau này anh sẽ đối tốt với em, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với em nữa.”
Lăng Vi không muốn nói chuyện với anh ta, vừa muốn đi qua thì đột nhiên Hứa Tử Huân lại chặn đường.
Lăng Vi nhìn anh ta, biểu tình lạnh nhạt: “Hứa Tử Huân, anh nói quá nghiêm trọng rồi, hai chữ ‘chuộc tội’ này tôi nhận không nổi. Nếu đã chia tay thì cố gắng để mình bình tĩnh lại. Anh nói theo đuổi tôi lần nữa gì chứ, thật không hiện thực, hiện tại tôi là Diệp phu nhân, anh không biết sao?”
Đôi mắt Hứa Tử Huân phát lạnh: “Em nói là Diệp Đình sao?”
“Đúng thế, ba tháng trước tôi và anh ấy đã lĩnh chứng rồi, không cần tôi nói nhiều nữa chứ? Hoặc là anh muốn nhìn giấy chứng nhận kết hôn của tôi?”
Hứa Tử Huân nhìn cô chằm chằm nói: “Không phải hai người ly hôn rồi sao?”
Lăng Vi nhướn mày: “Ai nói vậy với anh? Tình cảm của chúng tôi rất tốt, mỗi ngày như đi hưởng tuần trăng mật, anh không thấy hiện tại tôi vui vẻ mập lên một vòng hay sao?”
“Tiểu Vi! Sao em lại hồ đồ như vậy? Diệp Đình anh ta là thân phận gì? Anh ta có thể một lòng với em sao? Anh ta có bao nhiêu đàn bà, em biết không? Người có địa vị như anh ta không biết ngủ với bao nhiêu người? Em đừng u mê nữa được không?”
Đột nhiên sắc mặt Lăng Vi lạnh lùng: “Hứa Tử Huân, đừng lấy lòng tiểu nhân của ranh mà đi đo lòng quân tử của người khác? Diệp Đình sạch sẽ hơn anh đấy.”
Hứa Tử Huân nghẹn họng, sắc mặt đỏ bừng.
Lăng Vi hé mắt nhìn, miệt thị nhìn anh ta: “Diệp Đình rất tốt với tôi. Nếu không phải bị anh phản bội, tôi sẽ không nhìn rõ cái gì mới là tốt thật sự. Cái gì là cưng chiều thật sự, cái gì là tôn trọng thật sự.”
Hứa Tử Huân không dám tin lắc đầu: “Không phải… Tiểu Vi! Nhất định em bị anh ta lừa!”
“…” nói không xong với loại đần độn này, cô thật không muốn nhiều lời.
Hứa Tử Huân thấy cô không nói gì lập tức kiêu ngạo nói: “Tiểu Vi, anh ta lừa em đúng không? Anh ta lấy tiền bạc dụ dỗ em đúng không? Tại sao em lại gả cho anh ta? Em không phải loại vì tiền bạc và địa vị mà để mình chịu ủy khuất.”