Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nói: “Anh cho là tôi nguyện ý ở sao? Anh không trêu chọc là nhiều phiền toái như vậy thì tôi sẽ ở đây sao?”
“Sai rồi.” anh cười nói: “Đuổi em ra ngoài là thím cô không phải là kẻ thù của tôi.”
Lăng Vi lãnh đạm nhìn anh, ngồi xuống ghế dựa cạnh anh.
Cầm ly sữa uống một ngụm, uống xong mới phát hiện hình như… là ly của Diệp Đình.
Ọe…
Cô ghét bỏ lau miệng, đặt ly xuống giả bộ không biết.
Diệp Đình trào phúng cười một tiếng: “Hôn cũng hôn nhiều rồi, hôn gián tiếp mà xấu hổ thành như vậy.”
“Im miệng.” Lăng Vi trừng mắt với anh, đúng là cô nên lúc nào cũng phải mang kim, anh còn dám nói như vậy cô liền vá miệng anh lại.
“Lăng tiểu thư, bữa sáng của cô.” Đầu bếp nữ bưng một cái khay lên, dọn xong sữa, sandwich.
Lăng Vi cầm ly sữa uống một ngụm cười lạnh: “Anh đối đãi với ân nhân của mình như vậy sao?”
“Ân nhân cứu mạng? Không phải báo xong rồi sao?” Anh nhắc nhớ: “Tôi giúp em tổ chức ở tiệc rượu, em có thể điều tra ra chân tướng ba mẹ cô mất.”
“Không tham gia cũng được sao?”
“Tiệc tối nay tôi giúp em sắp xếp, em không có thời gian tham gia không liên quan gì với tôi.”
Lăng Vi tức giận: “Anh còn ra tay trước.”
“Đương nhiên, người thông minh hoặc không ra tay hoặc phải nhanh, chuẩn, ngoan độc.”
Lăng Vi hừ một tiếng: “Qủa nhiên là gian thương. Thì ra là anh lừa tôi tới là muốn xảo trá tính nợ.”
Cô quay đầu đánh giá trang trí xa hoa: “Chỗ ở của anh quá quý giá… tôi trả không nổi.”
“Đừng xem thường mình, em trả nổi.”
Anh gõ mặt bàn cẩn thận tính toán: “Dừng ở đây ba ngày, chỗ của tôi còn xa hoa hơn phòng tổng thống. Mỗi ngày thu của em hai vạn không nhiều, ba ngày là sáu vạn.”
“…”
Anh còn nói: “Tiền ăn uống mỗi bữa chính hai vạn, bữa sáng 3000.”
“Anh không có bệnh hả?” Lăng Vi vỗ bàn, sữa cũng bị bắn ra.
Cô trừng anh: “Cái gì mà bữa chính 2 vạn? Làm từ vàng sao?”
“Đừng kích động.” Anh nghiêm túc nói: “Với em mà nói cơm bằng vàng cũng không quý bằng cơm nhà tôi.”
Lăng Vi căm tức nhìn anh.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cô đầy đốm lửa.
Diệp Đình nghiêm túc: “Đến đây, chúng ta tính tiền boa.”
Anh lại gần cô, ngón tay chỉ vào tờ giấy nói: “Thức ăn nhà tôi đều là đồ ăn sạch em biết đúng không?”
Lăng Vi tức giận trừng anh: “Anh cho rằng tôi không thấy sao? Sạch không hề có chút tạp chất nhưng cũng không bán tới hai vạn chứ.”
Anh làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Đồ ăn nhà tôi đều dùng phân bón hữu cơ, nước sạch mà tưới. Em có biết để tạo ra kênh mương cần bao nhiêu nhân công, bao nhiêu tiền không?”
“Anh định bắt tôi… trả hết đúng không? Nhà anh mà thiếu một cây cầu Trường Giang thì tôi còn phải giúp anh bỏ mấy triệu tiền vốn đúng không?”
“NO, NO, NO…”
Anh lắc lắc ngón tay: “Đồ ăn không tính là gì nhưng mà canh… đừng nhìn chỉ là bát canh bình thường. Ngày đầu là dùng đông trùng hạ thảo hầm cải trắng. Bạn học của em còn nói muốn nuốt luôn cả lưỡi đúng không?”
Lăng Vi kinh ngạc: “…”
Anh lại tiếp tục nói: “Đông trùng hạ thảo em biết giá thế nào không? 15 đến 20 vạn 1 kg, nhà tôi dùng đến 22 vạn. Canh này nấu hai phần thu của em hai vạn không nhiều lắm đúng không? Đồ ăn xem như tôi miễn phí vậy.”
Lăng Vi nhíu mày: “Đông trùng hạ thảo hầm? Anh đùa tôi sao? Tôi không ăn mặc, chỉ cần đồ ăn mặc là phu ra. Rõ ràng là canh rau, anh muốn lừa tôi sao?”