Lăng Vi thật sự không thích nổi cái dáng vẻ này của anh, giống như có thể ăn chắc được cô, hơn nửa đêm quấy rối cô, cô cũng không nói gì… nhưng bây giờ là ban ngày! Vẫn là ở trên hành lang, người ta nhìn thấy không tốt lắm.
Vừa rồi cô bị bản thảo vẽ tay kia kích thích đến phát điên, bây giờ, anh còn tới chọc cô, lửa giận trong lòng Lăng Vi dần bùng cháy lên, cô đẩy tay anh ra, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng làm rộn, mau buông em ra, em còn đi làm nữa, sắp trễ rồi.”
“Sao vậy?” Diệp Đình nhìn ra dường như cô hơi tức giận.
Lăng Vi không nói gì cả, giơ tay lên để ở trên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
Diệp Đình cố tình cản trở cô, mặc cho cô muốn đẩy thế nào thì đẩy, anh cũng không chịu nhúc nhích.
Anh nhìn về phía cô, nâng cằm của cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: “Không phải đã nói cho em nghỉ rồi sao, em còn đi làm làm gì?”
Lăng Vi cắn răng: “Cấp trên vô cớ bỏ bê công việc thế này, sao có thể khiến cấp dưới phục được? Em vừa mới thăng chức, người ta sẽ lại nói linh tinh đấy.”
“Ai thích nói, thì cứ nói. Năng lực của em mới là cái chính, mỗi lần công ty gặp phải bản thiết kế khó, còn không phải là em ra mặt giải quyết. Em sợ cái gì?”
Lăng Vi đè lửa giận xuống, tận tình nói: “Năng lực là năng lực, thái độ là thái độ… Một người chỉ có năng lực, không có thái độ làm việc tốt, để lãnh đạo nhìn thấy, người ta sẽ nghĩ như thế nào?”
Diệp Đình cười nói: “Anh chính là lãnh đạo lớn nhất công ty, anh còn không làm khó dễ em, vậy ai dám bày sắc mặt ra cho em nhìn? Hôm nay đặc biệt lạnh, đừng đi ra ngoài.”
Anh cố chấp không chịu để cô đi.
“Sao có thể làm vậy được? Em cũng không thích dựa vào quan hệ của anh để giữ được công việc. Ai mà không phải đội gió tuyết lớn đi làm. Em cũng không thể kém hơn so với người khác được.”
“…” Diệp Đình nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn vào, liền xuất thần.
Lúc này, trong đôi mắt của cô lộ ra sự quật cường!
Anh thật sự không còn cách nào khác với cô, vừa khiến anh thưởng thức, lại vừa khiến anh đau lòng.
“Được rồi, trẫm chuẩn tấu.”
“Phốc” Lăng Vi chợt cười phì ra, hôn thật kêu lên má anh. Cuộc sống sau khi kết hôn… Thật đúng là thú vị.
“Khụ ——” chính giữa hành lang, Diệp lão gia đứng ở đó… Đi về phía trước cũng không được, mà quay trở lại cũng không được…
Ông làm bộ như không nhìn thấy gì, tằng hắng giọng nói với quản gia Vương: “ Thiếu gia, Thiếu phu nhân nhà ông đi làm hả? Có mặc ấm không đấy?”
Quản gia Vương cúi đầu xuống, cũng làm bộ như không nhìn thấy Diệp Đình và Lăng Vi.
Ông ấy cố gắng trấn định nói: “ Nếu lão gia lo lắng, có thể gọi điện thoại hỏi thử xem, chắc bây giờ thiếu gia, Thiếu phu nhân đang trên đường đến công ty.”
“À… được…”
Diệp lão gia trấn định bình tĩnh quay trở về phòng. Quản gia Vương cũng đi vào theo.
Lăng Vi nhìn hai người kia, ngẩng đầu lên hai mắt nhìn nhau với Diệp Đình.
Diệp Đình vô cùng buồn rầu, nhà nhiều thêm một người, thật đúng là không tiện!
Lăng Vi lại cười nói: “Em thật lòng cảm thấy… người trong nhà chúng ta đều là diễn viên xuất sắc…”