Hoa Thiếu Kiền nhét cô vào trong xe mình, anh đóng sầm cửa xe thầm mắng chính mình, anh đúng là điên rồi mới có thể đưa người mình thích đi gặp chồng cô ấy!
Anh ghen tị thậm chí thống hận Diệp Đình, nhưng Diệp Đình bên kia xảy ra vấn đề, không đảm bảo Lăng Vi bên này không xảy ra nguy hiểm gì! Anh vẫn tự mình đưa cô đi thì tốt hơn.
Trên ban công lầu hai Felice, Hứa Tử Huân tựa cửa trơ mắt nhìn Lăng Vi rời đi…
Ngón tay cầm ly của anh ta trắng bệch!
Vừa rồi Lăng Vi rõ ràng muốn đi vào, lại bị một cuộc điện thoại gọi đi! Anh hẹn gặp mặt cô một lần, không ngờ lại gian nan như vậy!
Trước đó anh đã tập luyện rất nhiều lần lúc gặp cô phải nói gì, nhưng, cô… Thế nhưng ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho anh!
Lúc này, một cô gái đeo kính mắt vuông từ trong góc đi tới, ngồi bên cạnh Hứa Tử Huân: “Hứa thiếu, anh muốn bức cô ta từ chức ở Laroe, sau đó gia nhập ‘Thịnh Thế Tử Vi’, cách này hiển nhiên không tốt lắm. Đừng nhìn Lăng Vi mới từ nước ngoài trở về không lâu, nhưng gần đây cô ta giao hai bản thiết kế, nhóm lãnh đạo đều rất vừa lòng.”
Hứa Tử Huân không mặn không nhạt trừng cô ta một cái: “Không phải còn có cô ở bên cạnh châm ngòi thổi gió à? Cô ấy có thể bị buộc đi hay không, còn phải nhìn công lao của cô.”
Nữ nhân kia cười lạnh, xoay người đi.
Xe Hoa Thiếu Kiền mới vừa khởi động, còn chưa di chuyển, đột nhiên bị hơn mười chiếc xe màu đen có rèm che bắt dừng lại, vây ở giữa!!
“Bị mai phục? Nhanh như vậy?! Diệp Đình thật ra đã đắc tội người nào?” Sống lưng Hoa Thiếu Kiền rét run! Bọn họ hôm nay nếu bị kẻ này mang đi, vậy tuyệt đối là dữ nhiều lành ít! Hoa Thiếu Kiền lấy di động ra, nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát! Mặc kệ có hay dùng được không… Trước hết kéo dài thời gian đi! Hoa Thiếu Kiền nhìn thoáng qua bên ngoài, hơn mười chiếc xe đồng loạt mở cửa, hơn ba mươi tên áo đen theo thứ tự từ trong xe đi xuống! Những người này “rầm rập” một lát, vây kín xe bọn họ không có kẽ hở!
Lăng Vi nhìn người bên ngoài, cao to cơ bắp! Tuyệt đối đều là những kẻ tàn nhẫn! Cô khẩn trương đến toát mồ hôi, tim đập “thình thịch”, cô nhịn xuống, hô to: “Bạo Phong! Tôi bị bao vây!” Lập tức lại gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn còn chưa nghe máy, chỉ thấy đám người bên ngoài đã lao lên, lên thậm chí có người vươn tay mở cửa xe bên Lăng Vi!
Hoa Thiếu Kiền “cạch” một tiếng khóa xe!
Đám người bên ngoài nhìn thấy thế, hai mặt nhìn nhau, trái tim Lăng Vi gần như muốn nhảy ra, những người này có thể đập xe hay không? Bọn chúng có khi nào có súng không? Hoa Thiếu Kiền đột nhiên cầm lấy tay Lăng Vi: “Đừng sợ, nếu bị bắt, tôi đi cùng cô. Tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu!”
Lúc này, Lôi Tuấn nghe máy: “Chị dâu! Người tới đón chị tới rồi chứ? Chị mau đi theo bọn họ!”
“A?” Lăng Vi ngây người, ngó ra bên ngoài nhìn: “Bên ngoài hơn mười chiếc xe là anh phái tới?”
“Đúng vậy! Là ám vệ anh Đình sắp xếp!”
Lăng Vi hít một hơi: “Anh không nói sớm!” Đúng là dọa cô mà… Lúc này, cô nhìn thấy bốn người Bạo Phong đi tới trước xe, bên ngoài hơn ba mươi người kia đều cúi chào họ, cũng lui ra phía sau đứng ở một bên. Lăng Vi nhìn qua Hoa Thiếu Kiền: “Tổng giám đốc Hoa… Đây là người chồng tôi sắp xếp bảo vệ tôi. Ta sẽ đi theo bọn họ, không phiền toái anh đưa tôi đi nữa, cảm ơn ý tốt của anh…”
Hoa Thiếu Kiền buông tay cô ra… Anh khó mà tin tưởng hai mắt và lổ tai mình! Anh ngó ra ngoài nhìn một lát: “Cô xác định những người này là Diệp Đình phái tới?”
Lăng Vi khẳng định gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết bốn người này, bọn họ là người bảo vệ tôi.”
Hoa Thiếu Kiền cả kinh nói không ra lời, thử nghĩ… Nếu anh và Lăng Vi cùng một chỗ, có thể làm được như Diệp Đình không?
Hiển nhiên là… Không thể…
Nhìn theo Lăng Vi rời đi, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên cảm giác ngực lạnh lẽo…
Giống như nơi đó trống rỗng…
Trái tim, như bị đao cắt!