Vào lúc này, không có mấy người biết “Thải Vi” là phu nhân của Diệp Đình.
“Hừ… Cũng chỉ có vậy mà thôi!” Trong đám người, đột nhiên có một ông lão râu tóc bạc trắng khịt mũi khinh thường. Ông ta nhìn lướt qua bộ sưu tập xung quanh, hừ bằng giọng mũi nói: “Cũng chẳng có gì cả.”
Bên cạnh có một người đàn ông trung niên, gãi đầu nghi ngờ hỏi: “Lão tiên sinh? Sao trước kia tham dự triển lãm hội họa, tôi chưa từng nhìn thấy ông nhỉ… Nhìn phong thái tiên phong đạo cốt của ông, nếu tôi đã nhìn thấy ông, nhất định sẽ có ấn tượng. Xin hỏi cao danh quý tính của ông là gì?”
“Tôi?” Ông lão đưa ánh mắt sáng quắc nhìn sang, sống lưng thẳng tắp, khinh thường nói: “Thầy của cậu không dạy, lúc hỏi tên tuổi của người khác, thì phải nói tên họ của mình trước sao?”
Người đàn ông trung niên kia vội vàng khom người nói: “Tại hạ họ Lý, tên Hội Thông.”
Ông lão liếc nhìn ông ta: “Oh, thì ra là con của lão Lý. Cha cậu không nói với cậu, trong giới hội họa, có một ông lão kỳ lạ, là Diệp Lương Sơn có ngoại hiệu “Thần quỷ thủ “, Diệp lão đầu sao?”
*
Trên phòng khách tầng hai, Diệp Đình đột nhiên giật mình! Anh nhìn thấy ông lão râu tóc bạc trắng từ trong camera giám sát!
Diệp Lương Sơn ——
Diệp Lương Sơn… là cha…của mẹ anh Diệp khanh…
Cũng chính là, ông ngoại của anh…
Diệp Đình bỗng đứng lên, đi nhanh về phía cửa sổ phòng khách, Diệp lão gia đang nói chuyện với người xung quanh.
Mặc dù Khuôn mặt của Diệp lão gia đã hiện đầy nếp nhăn, nhưng mà…
Nhìn thần thái, cực kỳ giống… với người trong bức ảnh kia của mẹ!
Máu trong người Diệp Đình đột nhiên bốc cháy!
Vậy… đó thật sự là ông ngoại anh?
Người anh chưa từng thấy mặt!
Diệp Đình đột nhiên muốn đi xuống tầng, anh muốn xác nhận lại với ông ta.
Nhưng mà, ánh mắt của anh trở nên buồn bã, anh đột nhiên dừng lại. Mặc dù anh và ông lão này có quan hệ máu mủ ruột già, nhưng mà… ông ấy cũng không nhận ra anh!
Nếu lúc này… anh tùy tiện xuống nhận người thân, chẳng những sẽ làm Diệp lão gia lúng túng, mà còn có thể dẫn tới sự hỗn loạn.
Anh còn đang tìm tung tích của mẹ, nếu bị người ta làm rối loạn kế hoạch… sẽ rất bất lợi với anh.
Diệp Đình tỉnh táo lại.
Anh kềm chế sự phấn khích trong lòng, lặng lẽ đứng ở cửa sổ, quan sát nhất cử nhất động của Diệp lão gia.
Dáng vẻ của Diệp lão gia kiêu căng, không giống với cái vẻ khiêm tốn nên có của độ tuổi đó.
Diệp Đình chợt hơi hoảng hốt…
Anh như đang soi gương.
“Ặc…” Chẳng lẽ… tính cách của anh, hơi di truyền từ ông ngoại sao?
Chỉ là, mặc dù Diệp lão gia đã lớn tuổi, nhưng mà… Không thể phủ nhận là… khí chất, thần thái của ông có thể giết cả đám người trẻ tuổi chỉ trong giây lát!
Lúc này, Lăng Vi đột nhiên đi vào phòng khách.
“Chồng… anh lại tổ chức buổi triển lãm hội họa ở nhà mình?” Thật đúng là bất khả tư nghị, tính cách của anh thế này, trong lòng cô giãy dụa thế nào đây?
Cô cũng vừa mới biết chuyện anh tổ chức buổi triển lãm hội họa ở nhà mà thôi. Không ngờ rằng anh có thể làm tốt chuyện giữ bí mật đến vậy.
Hơn nữa, hoàn toàn là vì cô, mới quyết định như vậy…
Diệp Đình thấy cô mặc chiếc váy dài màu trắng, vóc người lồi lõm đủ cả, phác họa ra vóc người đặc biệt hoàn mỹ của cô. Đuôi váy giống như cái đuôi của mỹ nhân ngư… Đẹp đến nỗi khiến người ta không thể dời mắt được.