Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạc Khinh Hàn rùng mình.
Sau đó nghe thấy có người nói: “Hai em gái này học trường nào? Anh trai mang các em đi chơi trò chơi được không?”
Mmh và Đô Đô chán ghét quay đầu, chưa nhìn thấy người kia mặt mũi thế nào, đột nhiên nhìn thấy thân thế người kia vù một tiếng.
“Á…”
Diệp Thần ở bên cạnh đột nhiên nhấc chân đá bay người nọ…
Mạc Khinh Hàn quay đầu nhìn, ngay cả tên kia mặt mũi như thế nào cũng không rõ đã bị Diệp Thần giẫm một cái.
Ống quần màu trắng gạo bao quanh đôi chân dài rũ xuống.
Trái tim Mạc Khinh Hàn nhảy thình thịch.
“Cút…” Diệp Thần ném ánh mắt tàn nhẫn qua.
Người kia bị đá bay lật người dựa vào ghế kêu gào sau đó lại lăn lộn dưới dất.
“*** mẹ mày, muốn chết hả? Mày có biết tao là ai không?” Mười mấy người bạn của tên kia phần phật lao lên vây quanh Diệp Thần.
“Nhị ca nhà chúng tao mà mày cũng dám đánh.”
“”Lên cho tao.” Mười mấy người xắn tay áo xông lên muốn đánh Diệp Thần.
Diệp Thần cũng không sợ hãi, 1 chọi 11, không hề luống cuống, triểu khai vài chiêu đấu cùng chúng.
Bạn học của Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần đều kêu lên: “Đánh mày thì sao? Mắt mù sao? Xem bọn tao là không khí hả? Bắt nạt bạn học của bọn tao, hôm nay chúng tao bằng bất cứ giá nào cũng phải vào cùng.”
Tiểu mập mạp và tên gầy cùng mấy bạn học khác đẩy Mạc Khinh Hàn và Đô Đô ra sau.
Mười mấy tên côn đồ còn tưởng rằng những người này cũng tới chơi hai cô gái này, không nghĩ tới là bạn học.
Mấy tên côn đồ lăn lộn dưới đất gọi điện thoại: “Đều đến đây cho tao, tao đang ở tiệm net xx. Cho người đến đánh cho tao.”
Sau đó ngoài cửa tiệm net xông tới ba mươi mấy người ăn mặc lòe loẹt, cổ và ngón tay đều là vòng vàng.
Còn có cánh tay để trần, tất cả đều đi dép lê.
“Là tên nhóc con này đánh người sao? Chán sống rồi hả?”
Mạc Khinh Hàn và mười mấy bạn học hoảng sợ, tất cả đều lùi phía sau Diệp Thần, Diệp Thần cười lạnh chẳng thèm nhúc nhích.
Lúc này đột nhiên có một tên mặc t-shirt màu vàng, quần đùi kêu lên: “Hắn là Diệp Thần phải không? Hắn là Diệp Thần đó.”
“Mày có bị ngốc không vậy, Diệp Thần là đại minh tinh làm sao đến chỗ nhỏ bé của chúng ta, người ta bận đi diễn, chụp quảng cáo, sẽ tới cái tiệm net rách nát này lên mạng sao? Đừng có mà đùa tao.”
“Tao lừa mày làm gì? Ai lừa mày chính là con rùa đen, người kia là Diệp Thần đó, hắn là thần tượng của tạo, thần tượng của tao tao còn không biết thì tao chặt đầu làm bóng cho mày đá.”
“Nhìn cũng giống đó, nhưng không thể nào, đi, qua xem xem…”
Trong tiệm net, nhiều người không chơi trò chơi mà vây quay Diệp Thần.
Tên phóng viên ở một góc sáng dùng camera siêu nhỏ quay lại toàn bộ, Diệp Thần đại minh tinh tụ tập ở tiệm net ẩu đả, đoán chắc chuyện xấu truyền ra ngoài, Diệp Thần không cần lăn lộn ở làng giải trí nữa.
Cho dù có tuyên truyền đi nữa thì fan của Diệp Thần cũng bỏ hết đúng khôgn?
Tên phóng viên như thấy tiền ào ào từ trên trời đổ xuống… nhưng mà hắn chỉ quay được sau gáy của Diệp Thần, hắn phải tranh thủ chụp chính mặt mới được.
Hắn từ trong góc đứng lên, định nhân lúc rối loạn chạy ra cửa chụp mặt Diệp Thần.
Nhưng hắn vừa đứng lên, chân còn chưa di chuyển thì ngoài cửa có hai người mặc tây trang màu đen vạm vỡ đi vào.
Trên người còn đeo mắt kính, giày da đen, so với đám côn đồ đi dép lê đeo vòng vàng thì sáng sủa hơn nhiều.
Vừa nhìn liền biết không phải cùng một đẳng cấp…. tên phóng viên lập túc ngồi xuống ghế sợ tới mức không dám động.
Trong tiệm net, có người nói: “Bọn đi dép lên kia vừa nhìn liền biết bọn côn đồ tôm tép… mà người mặc tây trang kia vừa nhìn liền biết là xã hội đen….”
Lại có người nói: “Khí thế này đúng là rơm rạ gặp cứng rồi.”
“Cậu còn nói hắn không phải là Diệp Thần? Ra ngoài mang theo vệ sĩ nhiều như vậy…”
Người kia còn chưa nói xong thì tên mặc t shirt áo vàng òa một tiếng: “Thần tượng… kí tên cho tôi đi.”
“Oa… Diệp Thần!” hắn như viên đạn bắn tới Diệp Thần, ở giữa còn ngăn cách một loạt máy tính, hắn chẳng thèm để ý mà nhảy tới.
Mạc Khinh Hàn nhìn thấy bóng đèn nhào tới, theo bản năng cầm bàn phím ném vào mặt tên t shirt áo vàng.
Trong tiệm net, mọi người thất thần, không ai dám động. Đâm lao thì phải theo lao, đành vậy thôi, quả thật rất mất mặt, sau này bảo hắn ở đây làm sao mà sống?
Đánh nhau người ta, còn chưa kịp đánh đã gặp đám tây trang màu đen có công phu chuyên nghiệp.
Không biết nên làm sao thì đột nhiên chủ tiệm net vội vàng chạy tới nhưng bị ngăn lại, không biết nói gì với đám người kia, bọn họ nhìn Diệp Thần một cái.
Như đang chứng thực gì đó.
Sắc mặt Diệp Thần đen lại, chúng chưa nói gì mà ôm bụng mang theo người của mình rời khỏi tiệm net.
“………..”
Mạc Khinh Hàn nhìn Diệp Thần đầy xin lỗi….
Ngoại trừ xin lỗi còn có cảm ơn, cô không biết nên làm sao bây giờ.
Ai bảo cô không có tiền mua máy tính, ai bảo cô vội vã kiếm tiền. Thật ra đến nhà Diệp Thần viết cũng không phải không được. Nhưng mà… dù sao cũng đang là học sinh cấp ba, mỗi ngày đến nhà bạn nam cả ngày không biết sẽ bị người ta nói gì.
“Em ăn cơm chưa?” đột nhiên anh hỏi.
“Sao cơ?” Mạc Khinh Hàn sửng sốt: “Có ăn sáng…”
“Ừ…” anh gật đầu.
Đúng lúc này điện thoại của Mạc Khinh Hàn xuất hiện thông báo: “Tác phẩm của bạn được thông qua.”
“Mời tiếp tục hoàn thiện tác phẩm của mình, mời liên hệ với biên tập kí hợp đồng xxx…”
Mạc Khinh Hàn còn nghĩ về nhà nhưng mà thấy tiểu thuyết của mình được xét duyệt, còn được kí hợp đồng nữa.
Cô nhìn chằm chằm số điện thoại của biên tập, trái tim đập thình thịch.
Diệp Thần nhìn cô sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Anh mở máy quay đầu nói với cô: “Không sao, em làm tiếp đi.” Anh xoay mắt cá chân: “Da tên nhóc kia quá dày, giẫm đau cả chân.”
Mạc Khinh Hàn bật cười, ngồi lại gần anh nói: “Đánh nhau không tốt đâu.”
“Ừ… lần sau sẽ chú ý.”
Cô cũng không phải là thánh mẫu, không phải không biết tốt xấu, nhớ tới thân phận của Diệp Thần không tầm thường, phải chú ý nhiều mới được. Nhỡ may bị người không có lòng tốt chụp được, đối với sự nghiệp diễn xuất của anh sẽ bị ảnh hưởng.
Haiz… anh Thần quá tùy hứng rồi…
Lúc này Diệp Thần nghiêm mặc nháy mắt với thuộc hạ, hai người nhìn qua tên phóng viên.
“Lấy ra…”
“Cái, cái, cái gì?” tên phóng viên lắp ba lắp bắp nói.
Hai người khoanh tay: “Gỉa ngu với ai vậy?” một người kéo tay hắn vang lên tiếng động.