Một giọt nước mắt của Lý Bằng Phi rơi xuống, môi anh ta đang khẽ run.
Anh ta nhìn Lăng Vi, không biết làm sao.
Lăng Vi nắm tay đang run rẩy của anh ta: “Em sẽ tra ra chân tướng. Anh hy vọng em tra ra chân tướng không?”
Lý Bằng Phi đột nhiên lắc đầu: “Tôi không biết… Tôi muốn cô tra ra chân tương, nhưng tôi lại sợ… Tôi sợ thật sự là tôi phạm sai lầm!”
Anh ta chợt lâm vào bi thương khó mà tự kiềm chế, Lăng Vi nhìn anh ta. Mấy phút sau, anh ta mới lại kiên định nhìn Lăng Vi nói: “Nếu cô có thể tra ra chân tướng, vậy tôi ủng hộ cô! Nếu quả thật là tôi phạm sai lầm, cho dù cảnh sát không bắt tôi, tôi cũng nguyện ý đền mạng cho anh Phong chị Nhã!”
Lăng Vi nhìn anh ta chăm chú, hỏi: “Anh Bằng Phi, anh nói xe ba mẹ em từ công ty chính lái ra, luôn đi về hướng Bắc. Trong đó có mấy giao lộ không có camera thu hình, bọn họ có bạn bè gì gần đó không?”
Lý Bằng Phi không chắc chắn lắc đầu.
Suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Anh Phong chị Nhã tin tưởng nhân phẩm của tôi, nhưng tôi và bọn họ cũng không trao đổi nhiều. Tôi không biết bạn bè của bọn họ. Lúc ấy rất nhiều quản lý cấp cao đều làm thí nghiệm ở gần đó, mười mấy phút, xe có thể tới vị trí gần đó, cũng không có bạn bè thân thiết của bọn họ.”
“Anh có thể vẽ bản đồ lúc ấy lại cho em không?”
Lý Bằng Phi tìm tòi trong đầu chốc lát, lập tức cầm bút lên, nghiêm túc vẽ.
Anh ta vẽ hơi mơ hồ… áy náy nói: “Tôi chỉ nhớ nhiêu đây… Chi tiết cụ thể, tôi không nhớ rõ nữa. Đại khái có ba giao lộ, bây giờ sửa đường không giống trước kia, có lẽ hai con đường này cũng không còn.”
“Được, cảm ơn anh.” Lăng Vi cất bản đồ, ôm anh ta, sau đó tạm biệt,
Đi ra phòng trà, Lăng Vi hơi hoảng hốt.
Lý Bằng Phi có mấy phần thật giả? Rốt cuộc… có thể tin tưởng anh ta hay không?
Lăng Vi ngồi cạnh suối phun ở quảng trường, suy đi nghĩ lại về Lý Bằng Phi…
Với phán đoán ban đầu của cô, có thể tin Lý Bằng Phi 90%!
Lý Bằng Phi đúng là một người thận trọng, nghiêm túc. Nhưng anh ta cũng có khuyết điểm, quan niệm thời gian của anh ta không mạnh lắm. Từ đầu đến cuối, khi anh ta kể lại, ấn tượng thời gian của anh ta về thời gian rất mơ hồ, ví dụ như anh ta nói: mấy phút, mười mấy phút, hai mươi mấy phút, nhưng khi nói đến giao lộ, anh ta có thể nói rõ ba giao lộ, ngay cả tuyến đường cũng có thể vẽ rõ ràng.
Còn nữa, từ ngữ ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ sự việc, ví dụ như: Chạy hướng Bắc, trạm sửa chữa Dương Minh và Lương Minh.
Những từ này, anh ta đều nhớ cực kỳ rõ ràng.
Đã từng có người thí nghiệm, nếu một người đàn ông nói dối, một tuần có thể nhớ, nhưng một tháng sau sẽ mơ hồ.
Một năm sau liền quên mất.
Ba mẹ cô qua đời 12 năm, Lý Bằng Phi vẫn có thể nhớ tình cảnh lúc đó, thậm chí chi tiết nho nhỏ, chứng tỏ anh ta thật sự trải qua những chuyện kia, cho nên, những chi tiết nhỏ này mới có thể khắc thật sâu trong đầu anh ta!
Nếu anh ta đã từng nói dối, một ít chuyện sẽ dễ trở nên mơ hồ và bị quên mất.
Cũng sẽ không có thể nói rõ ràng mọi chuyện như hôm nay!
“Haiz ——” Lăng Vi thở dài, ngực khó chịu.
Vì ảnh hưởng của tâm tình, cô cũng không dám chắc chắn Lý Bằng Phi chân thật bao nhiêu. Điều duy nhất có thể chắc chắn là Lý Bằng Phi thật sự đau lòng, bi thương vì ba mẹ qua đời.