Nếu anh trực tiếp hỏi:“Em là con gái sao?” Chính Hiền còn không giết anh sao?
Còn nhớ lúc lần đầu tiên gặp chị dâu, trong lúc vô tình chị dâu nói: “Tỷ lệ trai gái là 3:1, một đôi tình nhân một đôi đam mỹ.” Lúc ấy, anh chỉ là nhìn Chính Hiền, Chính Hiền liền giơ tay đánh đến.
Làm sao anh dám hỏi? Đó là cấm kỵ của cô!
Cho dù anh muốn cô là con gái mười triệu lần, anh cũng không dám nói…. Thậm chí không dám biểu hiện ra, dù chỉ là một chút xíu, Chính Hiền nhạy cảm như vậy nhất định sẽ phát hiện ra được.
…
Chuyện thật giống như…. lâm vào bế tắc…
Hàn Yến vẫn luôn không tỉnh, chất thuốc lại không phối hợp ra được. Bây giờ lại gặp phải nổ lọ, dường như dùng thuốc gì cũng là sai!
Đám người thí nghiệm cả ngày, vẫn là không có chút tiến triển nào. Toàn bộ căn cứ thí nghiệm đều lọt vào một mảnh mây đen.
Lúc Lăng Vi và Diệp Đình gọi video, bên Diệp Đình bên kia đã bắt đầu chuẩn bị đánh bất ngờ dọn dẹp các kho hàng, bến tàu của Bảo La – Lộ Dịch Tư tại các nơi trên thế giới.
Chỉ cần cắt đứt nguồn hàng hóa của lão quỷ Bảo La này thì chẳng khác nào bóp đứt mạch sống của anh.
Long Diệc Hân lại gấp rút muốn cô trở về làm thí nghiệm, nhưng mà làm sao cô đi được chứ…
Lăng Vi nói chuyện của Chính Hiền, Quân Dương và Lý Thiên Mặc với Diệp Đình, Diệp Đình nhíu mày nói: “Anh đã gài thiết bị theo dõi trên người Chính Hiền, muốn tìm cô ấy vẫn là rất dễ dàng. Nhưng mà…. anh nghĩ bây giờ thứ cô ấy cần nhất là yên tĩnh, chúng ta chỉ cần cho người bảo vệ cô ấy trong bóng tối, đừng quấy rầy cô ấy.”
“Ừ…” Lăng Vi nhìn anh chằm chằm nói: “Chồng…. Em thật là nhớ anh, đột nhiên em muốn ôm anh một cái.”
Diệp Đình nhìn ánh mắt của cô chằm chằm, đột nhiên liền cười. Lăng Vi giang hai cánh tay ra, cách không khí ôm anh, Diệp Đình cũng ôm cô… mặc dù chỉ là ôm không khí, nhưng mà…. loại cảm giác hạnh phúc đó vẫn làn tràn từ trái tim ra khắp toàn thân.
Hành phúc này đến rất không dễ dàng. Bạn bè bên cạnh họ, các loại hoàn cảnh nào cũng có. Có mến nhau, có kết hôn, cũng có chia ly….
“Bên tiểu Yến kia, vẫn là không có chuyển biến tốt sao? Ngày đó Thiên Mặc đưa công thức cho anh xem, anh thật là bội phục cậu ấy. Đổi lại là anh… thật rất khó để làm được như cậu ấy, tập trung tinh thần cao độ suốt một ngày một đêm.”
Lăng Vi gật đầu, cười: “Bởi vì, trong lòng anh có nhiều chuyện mà. Thiên Mặc cậu ấy đơn thuần như vậy, đơn giản như vậy, còn chưa trải qua sóng to gió lớn nào… Bất quá, lần này cũng xem như là một loại quá trình trưởng thành của cậu ấy đi.”
…
Lăng Vi về đến phòng bệnh của Hàn Yến.
Đào Hoa cười “hì hì” một tiếng, nói với cô: “Bảo bối, mình từ chức! Sau này cậu phải đi theo biên tập khác đâu…” Lúc cô nói trên mặt tràn đầy ung dung.
Cái gì?
Lăng Vi khiếp sợ!
“Cậu…. từ chức?” Lăng Vi hoàn toàn không dám tin tưởng Đào Hoa lại làm ra quyết định dũng cảm như vậy??!
Đó là tiền đồ của cô ấy…. nói không cần là không cần.
Tháng ba này là cuộc họp hàng năm, là cô có thể thăng làm đại chủ biên tập… cám dỗ như vậy cũng có thể bỏ qua dễ dàng sao?
Đào Hoa…. thật….Lăng Vi không biết nên nói gì cho phải. Cô và Hàn Yến…. cũng không phải là quan hệ nam nữ yêu nhau.
Đào Hoa nhìn gương mặt bối rối của cô, nhẹ nhàng cười một tiếng như không có gì: “Đừng ngạc nhiên như vậy chứ được không? Thật ra thì cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi. Làm việc nhiều năm như vậy, mình thật là rất muốn nghỉ ngơi một hồi, chờ sau đợt nghỉ này mình lại tìm người khác… Trên người có mang tuyệt kỹ, đi tới chỗ nào cũng có thể sống tốt mà!”
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, nói thì đơn giản… Đến lúc đó đang tìm việc làm, mới vào trang web người ta làm sao có thể cho cậu đãi ngộ thật tốt như vậy chứ. Người ta không thể nào trực tiếp cho cậu chức đại chủ biên tập, còn không phải là làm lại từ đầu sao? Còn phải làm thêm mấy năm nữa?