Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi ôm anh nói: “Đừng có gấp, luôn sẽ có cách. Đi nghỉ một hồi trước, được không?” Bàn tay nhỏ bé của cô xoa xoa mi tâm anh, anh vẫn luôn nhíu mày.
Cô nhẹ nhàng hôn lên chân mày anh: “Đừng luôn nhíu mày, nhiều nếp nhăn, sẽ không đẹp trai nữa.”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, cười, Lăng Vi lập tức nói: “ Đúng rồi, cười như vậy mới đẹp trai…. lại cười cái nữa.” Diệp Đình ôm cô, hôn lên.
Lăng Vi kéo anh trở về phòng ngủ, người này đã bao nhiêu ngày không nghỉ ngơi cho khỏe, bây giờ dù là ép cô cũng phải ép anh ngủ!
Diệp Đình bị cô đẩy lên giường, cô nửa quỳ bên cạnh, mở từng viên từng viên nút áo cho anh: “Mau đi tắm, tắm xong ngủ một giấc.”
Diệp đình cầm tay cô nói: “Cùng tắm đi, bây giờ anh chính là một tên tàn phế, em không tắ giúp anh, anh không tự tắm được.”
“Ai nha, tàn phế chỗ nào? Em xem một chút….”
Diệp Đình vô lại chỉ ngực mình: “Thật là đau nha…..”
Lăng Vi lè lưỡi với anh: “Được, em tắm giúp anh.” Cô đẩy anh vào phòng tắm, kết quả…. không phải cô tắm giúp anh nha, người đàn ông này muốn đánh nhau với cô đến điên rồi!
Ô ô ô…. được rồi, anh tàn phế, em nhường anh. Mặc dù không muốn nhường anh! Nhưng mà, thật không đánh lại nha….
Hai người nghịch đủ rồi, nằm trong chăn, Lăng Vi hỏi anh: “Sao anh không cho mẹ thấy sợi dây chuyền kia, nói không chừng mẹ nhìn thấy còn có thể nhớ ra cái gì.”
Lưng cô dán vào ngực anh, anh ôm lấy, tay đặt trên bụng cô. Anh suy nghĩ nói: “Ngày mai lại nhín chút thời gian đi hỏi, nhưng mà…. hiện tại mẹ đang trong trạng thái này, thật ra anh không muốn mẹ nhớ lại những chuyện này.”
Lăng Vi lại nói: “Em lại không nghĩ giống anh, em cảm thấy để cho mẹ nhớ tới phát tiết tốt hơn. Mẹ cũng đã nhịn nhiều nằm như vậy, thật vất vả tìm người có thể nói hết lời trong lòng, chúng ta phải cho mẹ nói nha!”
“Đúng… vợ, em nói có lý….” Diệp Đình ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Em nghĩ thật chu đáo, anh quên….. ngăn chặn là khong6giai3 quyết được vấn đề, chỉ có để cho mẹ nói, chúng ta lắng nghe lời nói torng lòng mẹ, đây là phương pháp trị liệu tốt nhất,“
“Đúng vậy nha!” Lang8Vi đưa tay ôm cổ anh: “Mau khen em!”
Diệp Đình hôn lên mặt cô: “Thưởng cho bảo bối của chúng ta.”
Lăng Vi vui vẻ cười lên, mau đi ngủ, mệt quá rồi,“
Diệp Đình lại nói: “Em đi ngủ, anh làm việc một lúc nữa.”
“Anh còn bận cái gì?” Lăng Vi kéo lại, không để cho anh đi.
Diệp Đình cười hôn cô, nói: “Đã rất lâu anh không có hôn em, phải bù lại thật tốt.”
Lăng Vi muốn đạp anh một cước bay ra xa: “đừng nói bậy nữa được không? Mới vừa rồi lúc tắm anh không hôn sao? Anh còn hung sữ hơn sư tử đang phát – tình nữa, lại dám nói đã lâu không hôn!”
Diệp Đình nói: “Không phải đã qua nửa giờ rồi sao?”
Lăng Vi không nhịn được cười run:“Nhà anh có quy định, qua nửa giờ sẽ gọi là thật lâu à?”
“Đúng vậy, nửa giờ không lâu so? Hai phút không hôn em, anh đều cảm thấy rất lâu rồi. tốt lắm, đừng nói chuyện, có thời gian nói chuyện anh đã có thể hôn nhiều hơn hai phút.”
“…” Lăng Vi trợn trắng mắt, rốt cuộc cô gả cho cái gì vậy nha!
Diệp Đình giống như lửa cháy vậy, càng hôn càng nóng. Cuối cùng không có cách, cô chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé giúp anh. Anh rất không hài lòng: “Đứa bé này lúc nào mới sinh nha?Hai thằng nhóc con, lúc đó anh phải tính sổ với bọn nó!”
Lăng Vi cười không ngừng: “Lời này của anh em phải ghi lại, đừng đến lúc đó, sinh ra xong anh lại nuông chiều hơn bất cứ ai.”
Diệp Đình không vu, đi tắm, lại trở về ôm cô ngủ.
Ngày thứ hai, Hàn gia cử hành tiệc, chúc mừng Hàn Yến khôi phục.
Trong phòng tiệc của nhà hàng Đế Luân, Hàn Yến bị người vây quanh mời rượu. Không ít người đều âm thầm nói: “Bệnh của công tử Hàn gia rất nghiêm trọng nha…. sao đột nhiên lại chữa hết? Không phải nói tế bào bị hư hại, không có sức đề kháng sao? Sao lại dễ dàng chữa hết như vậy?”
Một người khác cũng nhíu mày, nghi ngờ nói: “Nghe nói là làm cái gì…. giải phẫu chữa trị tế bào….”
“Giải phẫu chữa trị tế bào? Má ơi…. bây giờ còn có người biết loại kỹ thuật này? Hai mươi mấy năm trước, tôi nghe thấy Diệp Khanh hiểu loại kỹ thuật này, hơn hai mươi năm, tôi chưa từng nghe nói, còn có người khác biết nha….”