Hạ Tiểu Hi giận đến nỗi hừ hừ mấy tiếng: “Tiểu Vi… Mình không nói chuyện với cậu nữa. Cái tên biến thái Lôi Tuấn kia, ngày nào cũng bắt mình làm thêm giờ! Bắt mình làm thêm giờ thì thôi đi! Đáng giận nhất là, anh ta chỉ để lại mỗi một mình mình làm thêm giờ! Mình hận chết anh ta! Còn không để cho mình gọi điện thoại nữa chứ!”
Lăng Vi chợt cả kinh: “ Sao Lôi Tuấn lại trở thành cấp trên của cậu?”
Hạ Tiểu Hi kinh ngạc: “Cậu không biết sao? Bây giờ anh ấy là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng! Là người đứng đầu của bộ phận quan hệ công chúng! Anh ấy không chỉ là cấp trên của mình, mà còn là đại BOSS sếp lớn của mình!”
“…” này, có phải chuyện này phát triển quá nhanh hay không? Vì vậy… rõ ràng… ặc…”Hai cậu không làm chuyện gì đó chứ?”
Hạ Tiểu Hi muốn nói với cô bây giờ mình là bạn gái của Lôi Tuấn, nhưng không phải là cô ấy cảm thấy xấu hổ vì nói ở trong điện thoại. Mà chủ yếu là… Lôi Tuấn đang ở bên cạnh cô ấy.
Lúc này, Diệp Đình lái xe tới. Lăng Vi đưa tay ra kéo cửa trước, ngồi vào ghế phụ.
Diệp Đình đưa tay ra thắt đai an toàn giúp cô, lại đưa tay lên, vuốt ve gò má của cô.
Lăng Vi nhìn về phía anh, cúp điện thoại, hỏi anh: “Hình như Lôi Tuấn đang theo đuổi tiểu Hi, em thấy con người của Tuấn rất đáng tin, nếu hai người bọn họ chung một chỗ, em nghĩ sẽ cực kỳ tốt. Anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Đình hơi nhướn mày lên, chăm chú nhìn cô nói: “Ngoài lúc hát mấy bài hát không đáng tin cậy ra… những lúc khác vẫn đủ đáng tin.”
Lăng Vi muốn đập đầu vào tường, đừng nhắc tới mấy bài hát của Lôi Tuấn kia nữa! Cái gì mà “Lu la lu la lu”, cái gì mà “Bài tập thể dục cho mắt” gì gì đó…
Tuy nhiên, nếu Diệp Đình đã nói Lôi Tuấn đáng tin, vậy cô sẽ không có gì phải lo lắng cả.
Đột nhiên, cô nhìn về phía anh, hỏi: “ Rốt cuộc con vịt, con rùa đen, con vẹt có ý nghĩa như thế nào?”
Ánh mắt của Diệp Đình chợt trầm xuống, anh giơ tay lên búng vào trán cô: “Chỉ số thông minh của em đâu rồi? Không phải vừa rồi anh đã biểu diễn cho em nhìn thấy rồi sao? Trước sau, trên dưới, bay lên trời.”
Khuôn mặt của Lăng Vi chợt đỏ bừng lên, cô che kín mặt… người này… thật là…
Cô không nhịn được khen đểu anh một câu: “Tổng tài đại nhân, có phải trí tưởng tượng của ngài quá phong phú hay không?”
Diệp Đình mỉm cười với cô, nói: “Đều lấy cảm hứng từ em cả.” Lăng Vi muốn đập đầu vào tường, lại nghe anh bổ thêm một đao nữa, nói: “Quả nhiên là người vẽ mấy bức tranh mát mẻ, trong đầu đều là tư tưởng đen tốt!”
Lăng Vi nổi giận! Anh mới là người vẽ mấy bức tranh mát met! À, anh không vẽ mấy bức tranh mát mẻ, anh còn mát hơn so với mấy bức tranh mát mẻ.
Diệp Đình! Anh đúng là con… Heo ——
*
Mấy ngày liên tục, trong công ty gió yên biển lặng, chỗ thầy Dương bên kia tiến triển tương đối khá!
Có Diệp Đình thúc đẩy mẫu số 8… Thật chẳng khác nào có thể ghép tất cả các phần lại với nhau! Đồng nghĩa với chuyện công việc đã hoàn thành xong một nửa!
Tiết trời càng ngày càng lạnh.
Ngày kiểm kê cuối năm của Lan Mị, thời tiết bên ngoài lạnh thấu xương.
“Trưởng phòng! Jennifer gọi cô lên phòng làm việc…”
Tiểu Cầm nơm nớp lo sợ nói, Lăng Vi lập tức cảnh giác.
Hôm nay là ngày kiểm kê, tất cả các bộ phận đều bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Jennifer đột nhiên muốn tìm cô, chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Tiểu Cầm yếu ớt hỏi cô: “Trưởng phòng, cô có muốn nói một tiếng với tổng tài hay không?”
Lăng Vi nhướn mày nhìn cô ta, không ngờ rằng… cô ta còn rất có lòng…
“Hôm nay là ngày kiểm kê, có lẽ tổng tài sẽ bận rộn nhiều việc. Cô đi đến văn phòng tổng tài xem thế nào… tuy nhiên, vẫn đi xem Jennifer tìm tôi có chuyện gì trước đi, lỡ như là chúng ta suy nghĩ nhiều thì sao.”
Lăng Vi đi tới bên ngoài phòng làm việc của Jennifer, gõ cửa,
“Mời vào.”
Jennifer ngẩng đầu lên, nhếch môi cười, nói: “Cô ngồi đi. Tôi có chuyện muốn tìm cô.”
Lăng Vi ngồi xuống.
Jennifer đứng lên đi tới cạnh cửa: “cạch” khóa cửa lại.