Lăng Vi 囧, từ lúc nào mà cô có cái biệt hiệu siêu cấp biến thái này.
Hàn Yến đưa tay ra, gọi cô: “Chị dâu.”
Lăng Vi bắt tay với anh ta: “Xin chào. Diệp Đình thường xuyên nhắc tới anh, nói anh đi bắc cực, tôi cũng rất tò mò, hy vọng có một ngày có thể đến nhìn xem.”
Hàn Yến thu tay về, gật đầu, ánh mắt thâm thúy khó dò: “Quả thật nên đi một lần cho biết…”
“Anh Đình!”
Cô gái mặc váy màu be vừa nãy tên là Hàn Linh Tê, cô ta cười ngọt ngào nói với Diệp Đình: “Anh Đình, em quen biết anh bao nhiêu lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tới nhà anh đấy! Thì ra nhà anh sang trọng thế này, lớn thế này!”
Diệp Đình không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
Hàn Linh Tê đột nhiên “A “ lên: “Anh Mặc Phi đến rồi!” Cô ta nở nụ cười rạng rỡ.
Đạp giày cao gót: “cạch cạch cạch” chạy về phía Mặc Phi. Nhan Mặc Phi kiêu ngạo nhìn xung quanh, dáng vẻ bất cần đời, như muốn nhìn thế giới bằng nửa con mắt vậy!
Nhan Mặc Phi là?
Lăng Vi hơi kinh ngạc!
Nhan Mặc Phi… lại cũng tham dự buổi triển lãm lần này?
Anh ta… là họa sỹ đẳng cấp thế giới. Những bức tranh được vẽ theo trường phái hiện đại của anh ta nhận được rất nhiều lời ca ngợi!
Bây giờ Nhan Mặc Phi là họa sỹ nổi tiếng thế giới rồi.
Lăng Vi vẫn cho rằng anh ta có phong thái nhẹ nhàng của một học giả, nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết thì ra anh ta là người rất hợp mốt.Kiểu tóc của anh ta rất khốc, mái tóc uốn xoăn, vén ra sau ót, tóc mái được hất sang một bên, lộ ra cái trán sáng bóng, còn cạo một phần tóc bên trái đầu nữa, làm nổi bật lên vẻ bướng bỉnh trên mặt, tầm mắt chuyên tâm nhìn về phía những bức tranh trên tường.
Anh ta cong môi, nở nụ cười giễu cợt như có như không, bộ ria mép phác thảo lên hơi thở quyến rũ, cực kỳ có sức cuốn hút.
Cả người đều tỏa ra hơi thở nghệ thuật.
Lăng Vi nhìn về phía anh ta, đột nhiên cảm thấy Nhan Mặc Phi hẳn nên có cái dáng vẻ này.
Mặc kệ tham dự buổi triển lãm hội họa có hình thức thế nào, anh ta cũng đều ăn mặc theo phong cách thoải mái này. Người khác đều mặc âu phục thắt cà vạt, chỉ có mình anh ta mặc bộ đồ đơn giản, nhưng lại không đánh mất thần thái riêng của mình.
Lăng Vi nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhìn lên trên tường.
Chỗ bọn họ đứng bây giờ, chính là bức tranh Nhan Mặc Phi đã vẽ —— thành phố phế tích!
Lăng Vi chăm chú nhìn bức tranh anh ta vẽ, cẩn thận nhìn từng chi tiết. Đường nét mềm mại mà tráng lệ, bố cục rộng lớn, lối vẽ kỳ lạ, nhưng lại đặc biệt có sức công phá!
Quả nhiên là thiên tài hội họa!
Nhan Mặc Phi! Lăng Vi nhìn bức tranh anh ta vẽ, lại nhìn về phía anh ta, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh, Nhan Mặc Phi đang cầm cọ vẽ, màu vẽ vương ra khắp người, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trong bức tranh đang vẽ dở.
“Anh Mặc Phi, trong tất cả các bức tranh trưng bày ở buổi triển lãm này, chỉ có bức tranh của anh là xuất sắc nhất. Anh xem tác phẩm của anh này, xuất sắc hơn so với tác phẩm của những người khác không biết bao nhiêu lần! Đúng là có thể giết chết hết tất cả chỉ trong giây lát!”
Hàn Yến chợt nhìn về phía Hàn Linh Tê bằng ánh mắt sắc như dao: “Mỗi một người đều ý tưởng sáng tạo riêng của mình, em cảm thấy em đánh giá tác phẩm của những người khác như vậy, là lịch sự hả?”
Từ nhỏ, cô em gái này của anh ta đã bị nuông chiều hư, không xấu bụng, mồm miệng nhanh nhảu, nhưng lại không suy nghĩ nên nói gì trước khi nói, nói mà không thèm cân nhắc, không quan tâm đến cảm thụ của người khác.
Hàn Linh Tê dẩu miệng, cúi đầu nhỏ xuống thấp.
Nhan Mặc Phi hơi cong khóe miệng lên, bắt tay với Diệp Đình, Hàn Yến, và Lăng Vi.
“Anh Mặc Phi, chúng ta qua bên kia xem đi.” Hàn Linh Tê sợ Hàn Yến lại mắng mình nữa, vội vàng ôm lấy cánh tay của Nhan Mặc Phi, lôi anh ta đi.
Chỉ chốc lát sau, biên tập bộ manga của Lăng Vi gửi cho cô một tin nhắn: “Mẹ già tới cửa rồi! Ôi mẹ của tôi ơi! Đang có chương trình gì vậy?”