Quân Dương đột nhiên cười to: “Ha ha ha —— cái này có thể có! Chờ tôi nhìn xem người an hem nào có hứng thú với tôi…”
Anh ta vừa cười vừa quay mặt nhìn Chính Hiền.
Thấy Chính Hiền đỏ mặt, Quân Dương hỏi anh ta: “Sao thế? Sao mặt đỏ như vậy? Nhìn mặt cậu như mông khỉ vậy.”
Xuyên qua kẽ ngón tay, Chính Hiền nhìn anh ta.
Chính Hiền và Quân Dương, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Chính Hiền đột nhiên duỗi tay “bốp” một phát tát vào miệng Quân Dương sau đó lộc cộc lên lầu.
Quân Dương che mặt sửng sốt nửa ngày.
Hơn nửa ngày, một lúc lâu mới há miệng gào lên:“*** nó ——tật xấu gì vậy hả?! thằng nhãi ranh nhà cậu, dám tát lão tử!”
“Đừng gào nữa!” Tần Sênh đá vào ông anh ta: “Nhanh chân lên lầu đi.”
Mấy người kia “Phần phật” tất cả lên lầu. Kaya cũng đi theo tìm Tần Sênh.
Đại sảnh lầu một nháy mắt an tĩnh lại.
“…” Đây là chuyện gì vậy? Lăng Vi ngây ngốc: “Hình như em chưa nói cái gì mà?”
Đột nhiên Diệp Đình búng trán cô: “Nghiêm túc học tập! Đầu mấy tên này đều không bình thường, không cần để ý đến bọn họ.” Thấy vẻ mặt áy náy của cô, Diệp Đình lại nhỏ giọng nói một tiếng: “Chính Hiền thật ra… Là con gái…”
“Hả?” Lăng Vi không thể tưởng tượng ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Đình đặt ngón tay bên môi, ý bảo cô đừng lên tiếng. Hạ giọng nói nhỏ bên tai cô: “Gia tộc của Chính Hiền trọng nam khinh nữ, vẫn luôn xem cô ấy là con trai mà nuôi. Lúc cô ấy ra nước ngoài du học cũng dùng thân phận con trai. Nhóm 10 người bọn anh… Quân Dương tiến vào cuối cùng nên không biết Chính Hiền là con gái, mỗi ngày kéo kéo ôm ôm người ta, hết sờ lại hôn, buổi tối còn kéo người ta ngủ cùng. Vốn Chính Hiền muốn nói cho cậu ta nhưng sợ cái mồm Quân Dương sẽ như cái loa truyền khắp nơi nên vẫn chưa nói…”
“…” miệng nhỏ của Lăng Vi há thành chữ O.
Diệp Đình duỗi tay nhéo nhéo má cô, buồn cười nhìn.
Lăng Vi cũng cảm thấy hứng thú.
Diệp Đình chỉ chỉ máy tính của cô: “Lo học tập đi!”
Lăng Vi vội vàng cúi đầu xem biểu đô K, nhìn trong chốc lát, lại hỏi anh: “Diệp Đình, anh nhìn cổ phiếu này như thế nào?” Cô nhìn trúng một loại cổ phiếu, tính toán mua 5 vạn trước, cung không đủ cầu thử xem vận may.
Diệp Đình giương mắt thoáng nhìn.
Nhìn lướt qua một lúc sau, lại cúi đầu xem văn kiện, không nói chuyện.
Lăng Vi chọc chọc cánh tay anh, anh lạnh giọng nói: “Tự mình xem đi! Tất cả mọi thứ anh đều nói cho em rồi, em còn chưa hiểu sao?”
“…” vậy thì sao, hung dữ như vậy làm cái gì?
Lăng Vi nghĩ nghĩ: “Em cảm thấy cổ phiếu này rất ổn định, sức mạnh có thừa, em đoán ngày mai sẽ một đường thẳng tắp nên muốn mua nó!”
Diệp Đình không có bình luận gì.
Một hồi lâu, lại nhịn không được nói cho cô: “Mặc kệ là kiếm thêm hay bù vào đều không cần vượt qua 10% tiền vốn.”
“Được!” Lăng Vi gật đầu, viết trên notebook lại vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ dụng tâm nhớ kỹ.
Buổi sáng đang muốn mở ra, Diệp Đình có việc gấp cùng Tần Sênh đi ra ngoài.
Lăng Vi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hưng phấn chờ. Lúc mở ra, Lăng Vi liền chuẩn bị mua thêm năm vạn.
Tin nhắn di động đột nhiên gửi tin báo.
“Tài khoản 62200…, gửi vào tài khoản 62200… số tiền 2000 vạn, thủ tục phí đã khấu trừ…”
2000 vạn?
Ai cho cô 2000 vạn?!
Lăng Vi sửng sốt, giật mình!
Cô nhìn thẳng màn hình, vừa thấy tên, tài khoản người gửi… Diệp Đình!
Tiếp theo lại có một tin nhắn, là Diệp Đình gửi tới.
Bên trong viết ba chữ: Tiền tiêu vặt