Mười mấy đèn pin, đồng thời chiếu sáng,tiểu phiên dịch đang chạy trốn: “Ùm” một chút ngã xuống đất.
“Thằng nhóc! Chạy đằng nào!” Vinh Phỉ xông lên, túm lấy anh ta.
Tiểu tử này bị Giang Quân khảo ở một đặc chiến đội viên đích túi đeo lưng khóa lại. Không nghĩ tới, lại để cho tiểu tử này xúi giục mở ra.
Tiểu phiên dịch bị Vinh Phỉ túm lấy, liên tục cầu xin tha thứ: “Thần tài gia! Anh đừng làm khó tôi, chỗ này… Làm tôi sợ muốn tè ra quần! Tôi cũng không dám vào —— các anh muốn vào, các anh vào đi, cũng đừng mang tôi theo!”
“Tê ——” đột nhiên, đoàn người nghe được âm thanh kỳ lạ.
Hai mươi mấy đèn pin, đồng thời chiếu xung quanh. Xung quanh không có gì cả, nhưng là đoàn người nghe được âm thanh rắn lè lưỡi!
Lăng Vi nổi da gà, cô cực kỳ sợ rắn!
Diệp Đình đưa tay ôm cô, bảo vệ cô trong ngực. Lăng Vi nhìn xung quanh, không nhìn thấy thứ gì.
“Rời chỗ này trước rồi nói sau!” Vinh Phỉ tóm lấy tiểu phiên dịch, cùng đoàn người tức tốc chạy trở về.
Tiểu phiên dịch bị anh túm cần cổ, chạy lảo đảo. Anh ta một bên lớn tiếng kêu gào, một bên từ trong túi ném một truy tung khí ra ngoài.
Đêm quá tối, không ai chú ý tới động tác nhỏ của anh ta.
Đoàn người chạy cực nhanh, chạy mấy trăm thước, lúc dừng lại, đoàn người theo như tiểu tổ kiểm tra số lượng.
“Một người cũng không thiếu!” Đoàn người thở phào nhẹ nhõm, Diệp Đình nói: “Chúng ta ẩn núp ở chỗ này trước, nhóm người kia hẳn sẽ đuổi đến rất nhanh, chúng ta mai phục bọn họ một chút.”
“Được!” Giang Quân ra lệnh cho đội trưởng đội đặc chiến: “Ẩn núp tại chỗ!”
Đội đặc chiến lập tức theo như bố trí của tiểu tổ, ẩn núp xung quanh.
Qua hơn một giờ.
Diệp Đình liên lạc Tiểu Bát: “Bên kia có phát hiện gì không? “
Tiểu Bát nói: “Tạm thời an toàn, không có dấu hiệu của kẻ thù.”
Tiểu Bát không đem hình ảnh thiết quá xa, bởi vì đem hình ảnh thiết quá xa, khi thu trở về, vô cùng khó xác định được vị trí.
Anh ngay tại cách vị trí giám sát hai ngàn mét về phía bên trái, một khi có người đánh bất ngờ, anh lập tức báo cáo.
Thời gian cách hai ngàn mét, đủ để anh Đình và mọi người chuẩn bị.
Lúc này, trợ thủ Tiểu Kỳ bưng tới cho anh một ly nước ấm: “Khoa trưởng, anh không nghỉ ngơi một chút sao? Anh cũng đã hai ngày không ngủ…”
Vương Tử quay đầu, thấy mặt Tiểu Kỳ đầy mệt mỏi, anh có chút kinh ngạc: “Tại sao cô còn chưa ngủ?”
Tiểu Kỳ khoác mái tóc dài có chút xốc xếch, một đôi mắt to xinh đẹp cũng sắp không mở ra được.
Bình thường cô “Kỷ kỷ tra tra” giống như con chim nhỏ, lúc này, ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức lực.
Cô đi theo anh hai ngày hai đêm… Không ngủ.
Tiểu Kỳ không trả lời, Vương Tử nhận lấy nước cô đưa tới.
Anh nói với Tiểu Kỳ: “Cô đã cực khổ, cô mau đi nghỉ ngơi. Cha mẹ tôi bị bắt cóc, đến nay chưa rõ tung tích… Tôi không thể nào đi ngủ được, huống chi, cũng không ngủ được.”
Tiểu Kỳ làm sao biết không trong lòng anh đau khổ, anh cho tới bây giờ đều là như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều không nói ra. Trong lòng khó chịu đi nữa, cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.