Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đầu Tiểu Bạch rối tung, không hiểu vì sao Lạc Y lại thích voi? Chẳng lẽ có công dụng đặc thù gì?
Tiểu Bạch đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn cả phòng có khoảng năm, sáu thú voi nhồi bông…
Nét mặt anh càng lúc càng cổ quái.
Anh đưa tay, cầm lấy một con voi màu nâu, thầm nghĩ: “Người anh em, nói xem ngươi có tác dụng gì trong căn nhà này?!”
Lạc Y rót cho anh cốc nước ấm.
Thấy anh ngắm nghía con voi, cô nói với anh: “Lúc tôi lên đại học, làm ta ba lô, tự mình du lịch đến nước Tia, tôi đi vào rừng chụp ảnh, bởi vì bị cảm nắng mà bất tỉnh. Suýt chút nữa tôi đã chết ở đó, một con voi lớn đã cứu tôi. Con voi cõng tôi đến đường cái, có chiếc xe đi ngang qua đã giúp đỡ tôi.”
Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm thấy những chú voi này thật đáng yêu…
“Người anh em voi, thật xin lỗi… tôi sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ không nghĩ ling tinh.” Tiểu Bạch yên lặng xin lỗi chú voi trong lòng.
Lạc Y nói: “Tôi thu dọn đồ xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Bạch nhíu mày, anh liếc nhìn bên ngoài nói: “Bên ngoài quá lạnh, tôi không tiện di chuyển. Giờ cũng đã hơn chín giờ, bên ngoài rất tối, tôi sợ… Hay là, hai ta đừng đi đi lại lại nữa, ở nhà em được không? Chỗ này của em còn gần chỗ em làm. Em đi làm cũng thuận tiện.”
Lạc Y kiên quyết không chịu: “Không được!”
Để Tiểu Bạch ở lại nhà cô? Vậy chẳng phải thanh danh của cô mất hết sao? Tiểu khu này của cô, đánh rắm một cái cũng thành chuyện lớn đấy.
Lạc Y kiên quyến muốn đi, Tiểu Bạch không năn nỉ nữa, chỗ của anh cũng rộng rãi, không ai quấy rầy… ban đêm, anh giả làm ma dọa cô một chút, ha ha ha… “Đi thôi đi thôi!” Tiểu Bạch chợt hơi hưng phấn.
Lạc Y cầm theo một vali màu đen, Tiểu Bạch vội đón lấy. Hai người đi xuống lầu, Tiểu Bạch ngồi vị trí lái, anh nói: “Để tôi lái xe đi, chỗ tôi hơi ngoằn nghoèo, sợ em không tìm ra.”
Thật ra, là Tiểu Bạch không tìm ra mới đúng. Anh không biết chỗ mình ở đâu… vội lấy điện thoại ra tìm, gửi tin nhắn cho phụ tá của mình, hỏi địa chỉ.
Chốc lát sau phụ tá gửi đến một địa chỉ. Tiểu Bạch mở bản đồ, để Lạc Y tìm chỗ này. Khi Lạc Y tìm địa chỉ, Tiểu Bạch cố ý dặn dò trợ lý thu dọn phòng anh thật sạch sẽ, đồng thời phải biến mất trong vòng nửa tiếng, tuyệt đối không được quấy rầy thế giới hai người của anh và Lạc Y!
Từ chỗ Lạc Y đến chỗ anh, mất khoảng nửa tiếng.
Nửa tiếng không tính là xa, nhưng giờ Lạc Y rất buồn ngủ, hôm nay cô quá mệt, làm phù dâu, đi đôi guốc cao bảy phân, mắt cá chân còn sưng lên.
Lạc Y nhắm mắt lại, dựa vào ghế mê man ngủ thiếp đi…
Đợi đến khi cô tỉnh, phát hiện Tiểu Bạch khoác áo âu phục lên người cô.
Cô nhìn thời gian, đã 11:15! Sao vẫn còn ở trên xe?
Lạc Y nhíu mày, cô nhớ rõ… Lúc đi từ nhà cô, chẳng phải là 9:45 sao?
Lạc Y nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đen thui! Tiểu Bạch còn tỉnh rụi lái xe!
Lạc Y ngồi thẳng dậy, hét lên với anh: “Chuyện gì vậy? Vẫn chưa tới hả? Anh lái xe đi đâu vậy? Chẳng phải chỉ mất nửa tiếng thôi sao? Đã được tiếng rồi mà anh vẫn chưa đến?”
Tiểu Bạch vội nói: “Đừng nóng, đừng nóng, tôi đi nhầm đường… Đường xá trong nước quá phức tạp, tôi lại không nhìn chỉ đường…”
A a a! Lạc Y muốn cắn chết anh!: “Anh không nhìn chỉ đường thì anh lái xe kiểu gì? Cút xuống, để tôi lái!”
Tiểu Bạch rụt cổ nói: “Bên ngoài quá tối, tôi không dám xuống xe…”
Mẹ ơi! Ai đến cứu vớt tôi với ——- Lạc Y muốn điên rồi, lớn đùng như thế mà còn sợ tối?!
Lạc Y hét lên: “Mau dừng xe! Tôi hộ tống anh qua đây, được chưa?”