Tang Du sợ tới mức lùi ra sau.
“Tránh ra.” Vệ sĩ bên cạnh Diệp Đình lập tức ngăn Tang Du lại, trong đó có người ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Vương mập mạp: “Còn thở, xem ra là bị dọa ngất thôi.”
Diệp Đình ý bảo anh ta ở lại chờ cảnh sát tới xử lý.
Diệp Đình còn chưa rời khỏi đám người, cảnh sát đã tới, Diệp Đình và cảnh sát can thiệp sau đó mang Lăng Vi đến bệnh viện. Lăng Vi làm cho người ta mang Giang Quân đến khách sạn, còn hai vệ sĩ gác Vương mập mạp, sau đó đưa ông ta đến bệnh viện.
Chờ kết quả kiểm tra tới, bác sĩ nói: “Không có chuyện gì, trên đầu Vương tiên sinh chảy máu… chủ yếu do bình rượu làm bị thương, chúng tôi khâu giúp ông ấy là ổn.”
Diệp Đình gật đầu, không cso việc gì là tốt rồi, nhỡ may có việc thì có chút phiền toái.
Vừa nãy Lăng Vi vừa say, tay chân nhũn ra, chút sức lực đó của cô thì đánh người nặng được bao nhiêu chứ? Là tên mập này không may, bị một vết thương, mình lại uống nhiều rượu, thấy máu là choáng cho nên mới ngất đi, bác sĩ chụp CT cho ông ta, não còn chẳng buồn chấn động…
Trợ lý Jayson nói: “Ông chủ, anh đừng lo, chị dâu… không có việc gì là tốt rồi.”
Anh ta cũng không nghĩ tính tình của Lăng Vi lại cương liệt như thế… cầm chai rượu lớn đập vào đầu người ta…
Nói xong còn quay đầu hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tiền thuốc men của vị tiên sinh kia chúng tôi đã trả rồi, ông khâu cho ông ta đi.”
Anh ta cầm chi phiếu đi thanh toán sau đó nói với Diệp Đình: “Ông chủ, anh mang chị dâu về trước đi, nơi này tôi sẽ cho người trông chừng, tuyệt đối không để ông ta xảy ra việc gì.”
Diệp Đình ừ một tiếng: “Nếu ông ta mà chết, cậu tự nhìn hậu quả đấy.”
Vẻ mặt Jayson đầy nghiêm túc: “Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không để ông ta có việc gì.”
Trở lại biệt thự, Diệp Đình phái thêm người để Jayson chuyển Vương mập mạo tới bệnh viện tư nhân của anh để ngăn ngừa chuyện gì không may.
“Tiên sinh, trà giã rượu xong rồi.” đầu bếp nữ bưng ly trà lên, Diệp Đình cầm lấy, đỡ lưng Lăng Vi ôm cô lên.
Cô nửa dựa vào lòng anh.
Diệp Đình kiên nhẫn đút từng muỗng cho cô, còn kiên nhẫn tắm rửa bôi thuốc cho cô.
Lăng Vi uống trà giã rượu thì cảm thấy tốt hơn một chút.
Không ghê tởm tới mức muốn nôn ra.
Diệp Đình không vui nói: “Chẳng bao giờ em nhớ mang điện thoại, nhỡ may em gặp chuyện gì, em chẳng tìm được ai giúp, còn có, sao đột nhiên em và Giang Quân đi uống rượu rồi hả?”
Nếu anh nhớ không nhầm thì bọn họ chẳng tính là người quen, cũng không tính là biết nhau, nhưng ánh mắt Lăng Vi nhìn Giang Quân… rõ ràng là tin tưởng và ỷ lại. cả người Diệp Đình đều là dấm chua đổ cả người.
“…” Lăng Vi nâng cánh tay mềm oặt xoa trán, rầu rĩ nói: “Anh ấy là anh trai em.”
Nói xong nhắm mắt ngủ mất.
….
Khách sạn Vân Hào.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, Tang Tử Thần nghĩ mãi không ra…
Vương Vinh Phát quấn băng trắng trên đầu, gương mặt mập mạp nháy mắt biến thành cái bánh bao.
“Tiểu Thần, người đàn bà hôm qua cô quen sao?”
Tang Tử Thần không nghĩ tới Vương Vinh Phát nhớ tới Lăng Vi.
Cô ta không vui bĩu môi nói: “Người đàn bà kia là Lăng Vi… sao vậy? Anh còn muốn đánh chủ ý tới cô ta?”
Vương Vinh Phát chỉ đầu mình tức giận nói: “Đường đường là phó tổng giám đốc của xí nghiệp ô tô Hào Duệ, đã bao giờ chịu loại uất khí như vậy Cô gái nhỏ kia không dọn dẹp một chút thì cô ta không biết trời cao đất dày là gì.”