Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một tiếng rưỡi gian nan giải phẫu cuối cùng cũng kết thúc, may là cô xuất huyết không quá nghiêm trọng, ngoài Diệp Đình, không cần người khác truyền máu nữa.
Lúc đèn phòng giải tắt, hộ sĩ đẩy Lăng Vi đi ra.
Lôi Đình, Hạ Tiểu Hy lập tức bật khóc. “Mau mau, đưa vào phòng bệnh ——” Tất cả mọi người vây quanh Lăng Vi, đẩy cô vào phòng bệnh.
Trong bệnh viện sản phụ đặc biệt nhiều! Căn bản không còn phòng bệnh trống, bởi vì Lăng Vi là mổ đẻ, song sinh, sinh non phải phẫu thuật nguy hiểm cho nên cố ý giành cho cô một giường bệnh, bên ngoài còn có không ít người sắp sinh phải xuất viện, ngủ ở hành lang.
Lăng Vi được sắp xếp ở một gian phòng sáu người sản phụ, mọi người hợp lực nâng cô từ xe đẩy lên trên giường bệnh.
Vốn một người rất nhẹ, giờ lại rất nặng rất nặng… Bởi vì các cơ năng của cơ thể đều tạm dừng hoạt động. Lăng Vi vẫn hôn mê đến mười giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại…
Phụ nữ có thai sinh mổ sau khi sinh xong không thể lập tức ăn gì được, phải đợi xì hơi xong, mới có thể ăn.
Vết mổ của Lăng Vi rất đau, thật sự là đau như dao cắt. Đừng nói xoay người, chỉ là động đậy thôi cũng không được. Diệp Đình ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô, chà xát tay cho cô. Chà xát tay cô nóng lên, lại chà xát chân cho cô.
Bác sĩ nói, như vậy có thể giúp nhanh chóng xì hơi.
Hạ Tiểu Hy ở gần bệnh viện thuê một gian phòng, cô mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn hầm canh gà cho Lăng Vi. Lăng Vi cũng không chịu thua kém, buổi chiều ngày hôm sau liền xì hơi, Hạ Tiểu Hy vội vàng mở hộp giữ ấm ra, đút canh cho cô ăn.
Có nhiều người vẫn không xì hơi, nhịn đói ba bốn ngày. Lăng Vi coi như tốt, uống canh rồi mới cảm giác mình sống lại.
Cô muốn nhìn con, nhưng đứa nhỏ còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt… Cô lại không dậy đi tới đó được.
Diệp Đình ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô nói: “Như con chuột con ấy, hơi khó coi.”
Lăng Vi bị anh chọc cười, làm miệng vết thương nứt ra đau muốn chết.
Diệp Đình nói: “Em từ từ, anh đi chụp ảnh lại, lát cho em xem.”
Lăng Vi suy yếu gật đầu. Diệp Đình và Lôi Tuấn liền cùng nhau lên tầng trên.
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng 5, Diệp Đình nhìn thấy một người đàn ông mặc cao lớn tây trang màu đen đang đứng ngoài cửa phòng chăm sóc, ông ta đưa lưng về phía bọn họ, đang nhìn vào lồng giữ nhiệt của trẻ con.
Người kia là ai? Vì sao lại đến nhìn hai đứa con của anh? Diệp Đình bước nhanh đến, người đàn ông cao lớn kia nghe thấy tiếng bước chân, lập tức xoay người, trầm ổn bước đi, bước nhanh vào cầu thang.
Diệp Đình lập tức nói: “Tiểu Tuấn, tôi đuổi ông ta —— cậu ở lại đây!”
Diệp Đình sợ đứa nhỏ gặp nguy hiểm, cho nên bảo Lôi Tuấn ở lại. Bởi vì thành viên của Ám Ảnh tiểu tổ canh giữ ở tầng 5 đều bị hạ gục!
Người này quá lợi hại —— Thành viên Ám Ảnh tiểu tổ đều từng trải qua huấn luyện đặc thù, người này vậy mà thần không biết quỷ không hay xử lý nhiều người như vậy, còn không kinh động đến anh!
Diệp Đình vội vàng đuổi theo, tim anh đập kịch liệt! Có một cảm giác đặc biết lướt qua trong đầu!
Người này… Có thể là… Cha anh —— Lôi Thiếu Dục không?
Nếu không ai lại nhàn như vậy, trộm đến xem hai đứa trẻ mới sinh? Diệp Đình càng chạy càng nhanh, anh nghe thấy đằng trước có tiếng bước chân “rầm rầm rầm” đang đi xuống dưới, Diệp Đình gần như là nhảy xuống.
Nhưng khi anh đuổi tới tầng một lại phát hiện người đi ra khỏi cầu thang… Căn bản không phải người vừa rồi! Diệp Đình lúc này mới dừng lại… Anh bị lừa ——
Người này cố ý dẫn anh xuống lầu, mà người đàn ông vừa rồi, căn bản là không đi xuống!
Diệp Đình nhìn xung quanh, không thấy có gì khác thường.
Diệp Đình đuổi theo người dụ anh đi xuống lúc trước, anh vươn tay nắm vai người nọ, nhưng người nọ vô cùng cảnh giác: “Sưu” một cái cúi đầu, khom lưng, né người, lập tức tránh được Diệp Đình đánh lén.
Ám Ảnh tiểu tổ ở ngay gần đó, lập tức lao tới vây công người này.
Người này kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vươn tay sờ tới bên hông: “Bùm ——” bỏ lại một quả đạn khói, người nháy mắt đã không thấy tăm hơi…