Hoa Thiếu Kiền? Lăng Vi quay đầu… liền thấy ở cửa ra vào có một người đàn ông đẹp trai khí thế hiên ngang, phong thần anh tuấn, đôi tròng mắt đen sâu của anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
Anh ta mặc một bộ vest màu xám tro thẳng thướm, lại càng bộc lộ rõ dáng người thon dài thẳng tắp.
Anh ta khẽ mím môi, nói một tiếng: “Cô cũng mới đến sao?” sau đó, liền đi về phía Lăng Vi.
Lăng Vi gật đầu với anh ta.
Hoa Thiếu Kiền bước chân vững vàng đi đến bên cạnh cô, đoi tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô: “Đến tham gia họp lớp?”
“Ừ.” Lăng Vi gật đầu một cái.
Hoa Thiếu Kiền nói: “Hứa Tử Huân cũng mời tôi.”
Lăng Vi biết anh ta có quan hệ thân thích với Hứa Tử Huân.
Nhưng, Hoa Thiếu Kiền lại nói: “Cô Đan cũng là giáo viên hướng dẫn của tôi.”
Lăng Vi gật đầu, những người học thiết kế, đương nhiên cũng đều học qua lớp của cô giáo Đan.
“Vậy chúng ta lên thôi.”
Phù Mỹ Quân đang đợi thang máy, nghe thấy phía sau có tiếng nói chuyện, cô ta từ từ quay đầu… đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc bật thốt một tiếng: “Hoa Thần ——”
Hoa Thiếu Kiền nhìn về phía Phù Mỹ Quân, lịch sự gật đầu một cái.
Anh ta không quen biết người phụ nữ này, cho nên cũng không nói gì, nhanh chóng bước vào thang máy với Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi.
Phù Mỹ Quân vội vàng vào theo: “Hoa Thần, đã lâu không gặp…”
Hoa Thiếu Kiền tùy ý gật đầu một cái, hiển nhiên là không có ý định tán gẫu với cô ta. Cửa thang máy vừa mới khép lại, đột nhiên lại bị một người nhấn mở, Lăng Vi thấy bên ngoài có một cô gái lao nhanh đến, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngắn màu hồng, mặc quần da màu đen đi giày cao gót, trên đầu cô gái đó cũng đội một chiếc mũ nhỏ màu hồng. Cô gái trang điểm xinh đẹp, tóc uốn quăn, phong cách ăn mặc hợp mốt.
“Người thương à anh muốn vứt bỏ em sao? Hi hi, bị em đuổi kịp rồi.” Người phụ nữ đó cười ngọt ngào với Hoa Thiếu Kiền. Khuôn mặt Hoa Thiếu Kiền đen như đít nồi.
Trong nháy mắt Lăng Vi liền nghĩ ra… này này… đây không phải là Lôi Đình đó chứ?
Chỉ thấy cô gái đó quay mặt sang, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị dâu, chị nhận ra em rồi sao? Ừm… hôm nay hóa trang có chút thất bại mất rồi…”
Lăng Vi hấp tấp nói: “Không, chị đâu có nhận ra… bởi vì lần trước Lôi Tuấn nói em bám theo Hoa Thiếu Kiền, nên chị vừa mới nghĩ đến xem liệu có phải là em không thôi.”
Lôi Đình nhìn cô chăm chú, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Chị thật sự không nhận ra em?”
Lăng Vi bảo đảm: “Chị thật không nhận ra là em.”
Lôi Đình nhíu mày một cái: “Vậy sao Hoa Thiếu Kiền lại nhậ ra em được nhỉ? Hôm nay em đã cố ý đổi một chiếc xe, mới đi ngang qua cửa nhà anh ấy, còn chưa xuống xe, cũng không nói chuyện câu này. Vậy mà anh ấy liếc mắt một cái đã nhận ra, nhanh chóng lái xe bỏ chạy luôn, cũng may lại bị em đuổi kịp.”
“…”
Lăng Vi ngước mắt nhìn Hoa Thiếu Kiền một cái.
Sắc mặt Hoa Thiếu Kiền vô cùng cổ quái, tối sầm lại, nhưng hoàn toàn không phải dáng vẻ tức giận.
Lăng Vi hơi cười, không lên tiếng. Người thành phố cũng thạt chịu chơi ghê… Không phải hai người này có cái gì đó mà sét đánh chứ? Còn nhớ lần trước Lôi Tuấn giả gái quấn lấy Hoa Thiếu Kiền, trạng thái lúc đó của Hoa Thiếu Kiền có thể nói là kêu la như sấm! Mà hôm nay… lại là một trạng thái hoàn toàn khác, có vẻ quẫn bách, nhưng cũng không quá kìm nén phiền hà?
Thú vị rồi đây… chuyện này thật sự khiến cô vô cùng bất ngờ. nhưng mà… tính cách ngây ngốc này của Lôi Đình, thật sự khiến người khác đau đầu… mặc niệm thay Hoa Thiếu Kiền ba giây…
Đi đến cửa sảnh Đế Hào, cuối cùng Hoa Thiếu Kiền cũng mở miệng nói với Lôi Đình: “Hôm nay là sinh nhật cô giáo của cô, tôi đến đây gặp mặt, cô không tiện vào đâu.”
Mặc dù giọng nói của anh ta cũng không quá ôn hòa, nhưng cũng không mang theo ác ý ghét bỏ.
Lôi Đình hiểu chuyện gật đầu một cái: “Ừ, vậy em ở bên ngoài chờ anh.”
“Trời lạnh lắm, cô chờ cái gì mà chờ? Mau về nhà gì.”
“Em không về.” Nói xong liền lộp cộp chạy đi trên đôi giày cao gót của mình.
Lăng Vi đứng đối diện với Hoa Thiếu Kiền, thấy trong đôi mắt anh ta thoáng qua vẻ lúng túng, Phù Mỹ Quân là người đầu tiên bước vào.