Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trước khi Lăng Trí ra ngoài, Lăng Vi giao cho ông máy nghe ẩn hình, Lăng Vi thử âm một chút, Lăng Trí tỏ vẻ nghe thấy, âm lượng vừa đủ.
Đi vào quán trà “Tử trúc đình”, Trịnh Minh mời Lăng Trí vào tiểu đình xung quanh nước chảy róc rách. Bầu không khí cổ kính, u tĩnh thanh nhã, rất thích hợp bàn chuyện làm ăn.
Trịnh Minh rửa chén pha trà, rót đầy hai chén xong mới nhìn Lăng Trí nói: “Lăng lão đệ, ông thấy lời lão ca này nói không lọt tai, như vậy ông có lỗi với tôi rồi… Vốn, miếng đất kia của ông tôi rất có thành ý muốn mua, giá nào tôi cũng chịu, ông còn lén lút bán cho người ta! Ông ngẫm lại đi, ông làm như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Trịnh Minh vẻ mặt oán khí, hơn nửa tháng qua rồi, lão còn so đo chuyện này.
Lăng Trí mất hứng, nói với ông ta một câu: “Người ta ra giá hai ngàn chín trăm vạn! Ông ra giá năm trăm năm mươi vạn! Trịnh lão ca, hai ta thật ra ai có lỗi với ai?”
“A… Này…” Trịnh Minh câm nín không nói gì được.
Lăng Trí không khách khí trừng mắt liếc ông một cái.
Trịnh Minh xấu hổ khô khốc cười
Ha hả.”
Lăng Trí hừ một tiếng, nói: “Lúc tôi bán ra tôi rõ ràng có nói với ông, tôi nói tôi ở trong tù lâu quá rồi, không biết giá thị trường bên ngoài. Lão ca, hai ta thật ra là ai quá đáng? Hai ngàn chín trăm vạn, trừ đi năm trăm năm mươi vạn, ông tính giúp tôi đi, chênh lệch giá là bao nhiêu… Đầu tôi có hỏng cũng tính sơ qua được khoản này, chênh nhau những hơn 2 ngàn mấy trăm vạn! Lão ca, ông đây là muốn hãm hại tôi đúng không?”
“…” Trịnh Minh câm lặng nửa ngày
Ha ha” cười gượng một tiếng
Khi đó tôi cũng không biết hai miếng đất này của giá trị bao nhiêu tiền mà… Thằng nhóc Long gia nhà người ta là nhà giàu có tiếng, nhị thế tổ của bọn họ, cũng không biết kiếm tiền không dễ dàng… Bọn họ đều là xằng bậy.”
Lăng Trí cười lạnh một tiếng, không nói nữa.
Trong phòng, hương trà bốn phía, không khí lại cứng ngắc đến mức có thể đông chết người!
Trịnh Minh vội vàng châm trà cho Lăng Trí
Ai nha, Lăng lão đệ… Chuyện quá khứ, chúng ta đừng nói nữa! Chúng ta nói đến chuyện ông muốn bán hai miếng đất này đi.”
Lăng Trí nói: “Hai miếng đất này của tôi có đáng giá, tôi muốn bán cũng sẽ không bán cho mấy người! Mấy người chính là gian thương, muốn mua rẻ của tôi bán đắt cho người khác, mấy người định tay không bắt sói trắng đấy à! Giờ tôi muốn bán, nhưng tôi muốn trực tiếp bán cho người mua, tôi cũng không giống lần trước bị mấy người che mắt nữa!”
Trịnh Minh “A” một tiếng
Ai nói chúng tôi là gian thương? Lần này mua, tôi thật sự muốn mua. Tôi mua để chính mình dùng mà.”
“A…” Ánh mắt trào phúng của Lăng Trí đáng giá ông ta từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên “Hừ” nở nụ cười một tiếng
Không phải lão đệ tôi nói năng lỗ mãng, Trịnh lão ca này, người nhà ông…” Lăng Trí vươn năm ngón tay, ngữ khí châm chọc nói: “Tài sản của ông có nhân lên 5 lần cũng cũng không đủ mua một phần tư hai miếng đất của tôi!”
Ánh mắt Trịnh Minh u ám, biểu tình trên mặt cũng là lập tức cứng đờ!
Ông ta thái độ hung dữ, cả giận nói: “Lão đệ, dù ông không muốn bán cho tôi cũng không thể nhục nhã tôi vậy chứ?! Trịnh Minh tôi ở thương giới vẫn có chút danh vọng! Vốn lưu động trong tay tôi tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong tay tôi có cổ phần công ty, còn có đất, ông biết giá trị bao nhiêu không?”
Lăng Trí khoát tay áo, ông cũng không phải dáng vẻ dễ bắt nạt lúc trước.
Lăng Trí vẻ mặt âm trầm nói: “Nói cái này cũng chẳng ích gì!”
Ông nâng chung trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, thanh âm chắc chắc nói: “Trịnh lão ca, nếu chúng ta đã nói thẳng với nhau rồi, tôi cũng không vòng vèo với ông nữa. Hai miếng đất này của tôi, ai đưa tôi nhiều tiền tôi sẽ bán cho người đó. Ông có thể ra giá bao nhiêu? Nói cho tôi nghe một chút, tôi lần này tính toán —— bán cho người ra giá cao! Thật sự không được, tôi lấy hai miếng đất này đi đấu giá. Ai trúng thầu thì của người đó. Tôi cũng không muốn ở đây tốn công đấu võ miệng với ông!”
Trịnh Minh vừa nghe ông nói đấu giá, lập tức liền nóng nảy.