Bởi vì bệnh viện này chỉ có thiết bị chữa bệnh tầm trung, bất lợi với bệnh tình của đứa bé. Bác sĩ đề nghị bọn họ chuyển viện, nhưng cũng phải chờ Lăng Vi sinh xong năm, sáu ngày mới có thể chuyển viện.
Lăng Vi ngắm nhìn, bé lớn đang chép chép môi ngủ say sưa. Hai bảo bối đều chu mỏ, như đang đói bụng muốn bú sữa.
Lăng Vi nói: “Nhũ danh của đứa lớn là Duệ Duệ, đứa thứ hai là Đô Đô.”
Diệp Đình: “…” Thầm nghĩ, em còn tùy tiện hơn bọn họ.
Hai người đi từ trên tầng xuống, trong phòng bệnh đang vui ngất trời. Người ở giường bệnh khác vừa xuất viện, cho nên không có ai khác, đám người cười “ha ha ha”.
Bởi vì, Lôi Tuấn cố ý lật ra chữ “Rắm”…
Sau đó, Lôi Niểu Niểu cố ý giở ra chữ “Thối”…
Lăng Vi thầm nghĩ: “Tôi nhớ kỹ mấy người rồi đó, chờ Duệ Duệ và Đô Đô trưởng thành, tôi phải để bọn nó biết, mấy cô chú của bọn nó xấu đến mức nào!”
Mọi người đều vui, Diệp Khanh cũng vui theo. Kỷ Nhu hỏi bà: “Chị Khanh, chị đặt tên cho đứa bé là gì? Chị cảm thấy tên gì mới êm tai?”
Diệp Khanh vô cùng nghiêm túc nghĩ ngợi, ánh mắt mê mang nói: “Chị nhớ ngày bọn nó sinh ra… Là một buổi tối, mặc dù rất lạnh, nhưng đầy sao trời.”
Diệp Lương Sơn bèn nói: “Vậy đặt là: Diệp Vãn, Lăng Thần.”
“Ha ha ha…”
Ban đêm, rạng sáng là cái quỷ gì…
*Ban đêm và Diệp Vãn phát âm gần giống nhau, đều là “yewan”, rạng sáng và Lăng Thần cũng tương tự, đều phát âm là “lingchen”.
Lúc đầu khi Diệp Khanh nói chuyện, đám người nghe vô cùng chăm chú, phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, một câu của ông cụ Diệp lại khiến đám người bùng nổ.
“Ha ha ha… Diệp Vãn… Sao không đặt là Diệp Tiêu* đi?”
*Tiêu cũng có nghĩa là buổi tối.
Lôi Tuấn cười văng cả nước bọt. Anh vỗ đùi: “Mấy người hay bảo tôi ngốc… theo tôi thấy, ông cụ Diệp nhà tôi dám nhận thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai!”
Hạ Tiểu Hi kéo tay áo anh: “Ông xã… Anh nói ngược rồi…”
“Ha ha ——-“ Đám người cười vang, Lôi Niểu Niểu cười chảy nước mắt, nói: “Anh hai! Quả nhiên anh là ngốc nhất! Anh dám nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất! Nhất định anh phải là ngốc nhất!”
Lúc này, Diệp Khanh đột nhiên cầm bút, giật một tờ giấy khám bệnh, viết hai chữ: “Thần, Thần*”, ánh mắt bà sâu xa: “Hôm ấy, tôi nói, cô nhìn lên sao trên trời, thật đẹp a… Anh ấy viết xuống lưng tôi hai chữ: Thần và Thần.”
*Hai chữ Thần này có nghĩa khác nhau: Chữ Thần đầu tiên là宸, nghĩa là căn phòng ở sâu, chữ Thần thứ hai là辰, có nghĩa là thiên thể.
Lăng Vi khẽ gật đầu: “Vậy đặt là Diệp Thần, Lăng Thần. Hai em bé nhà tôi là thai sinh đôi, tên giống nhau cũng được.”
*Diệp Thần (叶宸), Lăng Thần (凌辰)
Đám người đều gật đầu, ông cụ Lôi nói: “Ngụ ý của hai chữ này không tệ lắm. Trời sao mênh mông, hi vọng sau này hai đứa nó lớn lên, ý chí khoáng đạt, không so đo được mất.”
Diệp Đình lấy hai cái tên này đi làm giấy khai sinh cho hai tiểu bảo bảo.
Ngày thứ sáu, bác sĩ cho phép Lăng Vi xuất viện, cũng đồng ý cho em bé chuyển viện. Diệp Đình bèn bao bọc cô và bảo bảo chuyển vào bệnh viện thành phố.
Bởi vì không muốn giày vò cô, nên không về Giang Thành. Đường xá quá xa, cô không chịu nổi.
Hoàn cảnh ở thành phố cũng rất tốt, có phòng bệnh riêng, tiểu bảo bảo được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, có điều tình hình rất ổn định, mỗi ngày ăn rất được.
Bác sĩ nói: “Mấy ngày nữa tình hình ổn định, có thể bế em bé ra.”
Diệp Đình và Lăng Vi vui vẻ, bọn họ nhìn hai bảo bối, một đứa bĩu môi, một đứa thì cười, vô cùng đáng yêu…
Không ngờ, con của bọn họ… lại lớn thành thế này, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, rất đáng yêu.
Ngày thứ bảy, mặt mũi đứa bé rõ hơn, không còn đỏ nữa, phấn nộn mập mạp, cực cưng.
Đáng tiếc không ôm được…
Lăng Vi vô cùng muốn xông vào, ôm chầm lấy hai đứa, hôn hôn…