Nói xong, liền thấy trên người Diệp Viễn bùng phát ra một luồng khí trường cường mạnh đến vô địch.
Mạnh mẽ tỏa ra xung quah.
Sau khi mấy cao thủ cấp bán vương cảm nhận được luồng khí tức khủng bố này, vẻ mặt liền biến sắc, vì họ dều cảm nhận được rõ ràng luồng khí thế trên người Diệp Viễn, là khí thế mà họ tuyệt đối không thể kháng cự.
Chỉ với khí thế trên người tỏa ra đã khiến họ cảm thấy không thể địch nổi, nếu Diệp Viễn ra tay, thì kết quả...
Nghĩ đến đây, mấy người cấp bán vương cũng không hề dừng, nhanh chóng lùi lại.
“Hừ, muốn chạy, có chạy nổi không?”
Diệp Viễn lạnh lùng hừ môt tiếng, vung tay, mấy thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí băng lạnh đột nhiên xuất hiện phía sau mấy người.
“Phụt phụt phụt…”
Mấy âm thanh trường kiếm đâm vào thịt vang lên liên tiếp, mấy thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí băng lạnh đó đâm xuyên qua từ vị trí trái tìm sau lưng của mấy người cấp bán vương đó.
Cuối cùng tập trung dừng lại trước mặt Diệp Viễn, cơ thể của Diệp Viễn từ từ xoay chuyển.
Mấy thi thể cường giả cấp bán vương nhà họ Tiêu không còn sức lực từ không trung rơi xuống.
Lúc này trên khuôn mặt mỗi người vẫn còn vẻ không thể tin nổi và sợ hãi sâu sắc.
“Ầm!”
Đúng lúc những thi thể này sắp rơi xuống đất, thi thể bị trường kiếm đâm xuyên lập tức cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Thiêu đốt thi thể của họ một cách sạch sẽ, ngay cả chút tro tàn cũng không còn.
“Việc này… làm sao có thể?”
Lúc này tất cả mọi người trên quảng trường đều bị kinh hãi bởi sự cường mạnh của Diệp Viễn.
Đó là mấy cao thủ cấp bán vương đó, mà đã bị Diệp Viễn tung một chiêu giết chết như vậy, thậm chí một chút tro tàn cũng không còn.
Đám người nhà họ Tiêu nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng biến sắc.
Họ cũng không ngờ, Diệp Diệt Tiêu lại mạnh như vậy, ngay cả cao thủ cấp bán vương cũng không phải là đối thủ của anh.
Đã bị dễ dàng giết chết như vậy.
Phải biết rằng, mấy cường giả cấp bán vương này là do nhà họ Tiêu bọn họ đã tiêu tốn vô số tài nguyên mới bồi dưỡng ra được.
Nhưng không ngờ lại dễ dàng bị giết như vậy.
Đúng lúc tất cả mọi người đều chấn hãi bởi sự cường mạnh của Diệp Viễn, ánh mắt Diệp Viễn lại nhìn sang Tiêu Kình.
Tôi vẫn câu nói đó, giao bạn của tôi ra, tôi cho cả nhà họ Tiêu các người toàn thây!”
Nghe thấy lời này, đôi mắt Tiêu Minh khẽ nghiêm lại, trên ngươi có sát ý lóe lên, muốn xông ra.
Nhưng Tiêu Kình ở một bên lại ngăn Tiêu Minh nói.
“Không vội, bây giờ không phải là lúc cậu ra tay!”
Nói xong, Tiêu Kình mới nhìn sang Diệp Viễn, thản nhiên nói.
“Diệp Diệt Tiêu, đúng là cậu rất mạnh, điều này tôi thừa nhận, nhưng cậu phải hiểu, người giỏi còn có người giỏi hơn!”
“Tuy cậu cường manh, nhưng sẽ có người mạnh hơn cậu!”
“Hôm nay, cậu ngoan ngoãn quỳ xuống chịu trói, giao ra tất cả Linh Khí cực phẩm trên người cậu, có lẽ cậu có thể chết thoái mái một chút”.
Tiêu Kình vừa dứt lời, Tiêu Tứ của nhà họ Tiêu cũng lập tức lên tiếng quát nói.
“Diệp Diệt Tiêu, mẹ kiếp, mày nghe thấy chưa, mau cút xuống ngoan ngoãn chịu trói, giao ra tất cả Linh Khí cực phẩm, có lẽ nhà họ Tiêu tao có thể cho mày chết dễ chịu một chút…”
Chỉ là Tiêu Tứ còn chưa nói hết, đã thấy một thanh trường kiếm trong tay Hiên Viên Hoành trực tiếp bay ra khỏi kết giới trận pháp.
Với tốc độ như chớp điện, lập tức xuất hiện trước mặt Tiêu Tứ, đâm xuyên lồng ngực của anh ta, từ sau lưng xuyên ra.
“Phụt!”
Lực xung kích cường mạnh trực tiếp mang thep cơ thể của Tiêu Tứ bay đi đập đến một đám đệ tử bình thường nhà họ Tiêu phía sau.
Liền sau đó, cơ thể của Tiêu Tứ đột nhiên cũng nổi lên một ngọn lửa tỏa ra khí tức khủng bố, phút chốc đã bao trùm cơ thể của Tiêu Tứ và những kẻ bị hắn đập ngã.
Cảnh này nhìn có vẻ khá lâu, thực tế lại chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Nhanh đến mức Tiêu Kình và Tiêu Minh của nhà Tiêu không phản ứng kịp.
“Tứ!”
Nhìn thấy con trai mình bỗng chốc chôn thân trong biển lửa, Tiêu Đông Văn tức đến khoang mắt như muốn nứt ra, hét lớn một tiếng, mau chóng xông đế ngọn lửa đó.
Nhưng lúc này, thanh trường kiếm đột ngột quay đầu, lại mau chóng đâm về phía Tiêu Đông Văn.
“Bố, cẩn thận!”
Lúc này, Tiêu Minh quát lên một tiếng, lâp tức biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, đã xuất hiện trước mặt Tiêu Đông Văn, và một quyền ẩn chứa sức mạnh vô thượng cũng mạnh mẽ tấn công đến thanh trường kiếm đó.
“Phập!”
Một tiếng vang lớn, thanh trường kiếm bị Tiêu Minh đánh bay.
Đúng lúc trường kiếm bị đánh bay, bóng hình của Tiêu Kình cũng xuất hiện phía sau trường kiếm.
Chỉ thấy Tiêu Kình vung tay, một dấu ấn bàn tay khổng lồ tóm chặt về phía trường kiếm.
Nhưng thanh trường kiếm đó cũng lập tức trở lại trạng thái bình thường, mau chóng đâm vào trong màn chắn của đám người Hiên Viên Hoành.
“Phá nó cho tao, giết những kẻ khốn khiếp này, báo thù cho cháu nội tao!”
Chỉ thấy thanh trường kiếm đó lại về trong kết giới trận pháp, Tiêu Kình cực kỳ tức giận.
Dù thế nào ông ta cũng không ngờ, đám người Hiên Viên Hoành lại dám ra tay giết người trong đại trận bảo vệ của nhà mình, mà còn giết cháu nội của ông ta.
Thực ra Tiêu Kình đã hiểu lầm đám người Hiên Viên Hoành, năng lực của họ vốn không thể điều khiển những Linh Khí cực phẩm này giết người.
Người vừa ra tay điều khiển những Linh Khí cực phẩm này là Diệp Viễn.
Chỉ có điều vì có trận pháp của nhà Tiêu ngăn các, Diệp Viễn cũng không thể điều khiển thanh trường kiếm đó giết nhiều người hơn một cách hoàn hảo, chỉ có thể phát huy một phần mười năng lực.
Nếu không, cả đám người nhà họ Tiêu đã bị diệt sạch từ lâu rồi.