“Rốt cuộc tòa thành này đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy những người ngọc màu xanh này, trong lòng Diệp Viễn càng thêm hiếu kỳ, đồng thời cũng càng thêm chấn kinh.
Rốt cuộc là kẻ cường mạnh thế nào, lại có thể khiến tông môn tồn tại hàng triệu năm hoảng sợ như vậy?
Lại là kẻ khủng bố thế nào lại có thể phong ấn tất cả con ngươi và tất cả sự vật như vậy?”
Nhưng nghĩ một hồi, Diệp Viễn vẫn không nghĩ ra được.
Đương nhiên, anh cũng không thể nghĩ được.
Dù sao chuyện này có thể đã xảy ra mấy ngàn năm, thậm chí cả vạn năm trước.
Diệp Viễn cũng không suy nghĩ gì.
Mau chóng đi vào cổng lớn của Thiên Phủ.
Sau khi Diệp Viễn bước vào cổng lớn của Thiên Phủ, hai chữ “Thiên Phủ” trên tấm biển lớn đó, ở giữa bỗng nhiên thêm một chữ “Môn”!
Ở bên khác, trong sân viện của Tiêu Minh, chữ “Môn” của “Môn Phủ” trên tấm biển lại biến mất một cách ly kỳ.
Sau khi Diệp Viễn đi qua quảng trường rộng lớn, liền đến trên một cây cầu đá rộng.
Trên cây cầu, vẫn có rất nhiều người ngọc màu xanh đang hoảng sợ.
Diệp Viễn cũng không dừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong.
Qua cầu đá, là một đại điện lớn như phòng nghị sự.
Trong đại điện cũng có rất nhiều người ngọc màu xanh.
Tất cả sư vật cũng đều được bao bọc bởi ngọc thạch màu xanh.
Nhìn phòng nghị sự rộng lớn, Diệp Viễn thấy hơi kỳ lạ.
Trước đó vị tiền bối đó nói Thiên Môn này chỉ là một căn nhà thôi, nhưng căn nhà này cũng lớn quá rồi.
Nếu không phải trên tấm biển ở cổng viết hai chữ Thiên Phủ.
Diệp Viễn thực sự cho rằng mình đã đi nhầm.
Không tìm được thứ gì trong phòng nghị sự, Diệp Viễn chỉ đành tiếp tục đi tiếp về phía trước.
Đến phía sau phòng nghị sự, phía sau là một vườn hoa diện tích không lớn.
Ở vườn hoa trồng các loại kỳ hoa dị thảo, chỉ là những kỳ hoa dị thảo này đều bao bọc bởi ngọc thạch.
Diệp Viễn cũng không thể cất những thứ này đi.
Ở đây thở dài một hồi lâu.
Diệp Viễn mới đến trước một tòa nhà ba tầng cổ xưa ở tận cuối vườn hoa.
Tòa nhà này là sự vật duy nhất không bị bảo bọc bởi ngọc thạch.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thấy phía dưới tầng hai của tòa nhà ba tầng này treo một tấm biển lớn.
Bên trên viết ba chữ “Tàng Bảo Các”.
“Tàng Bảo Các?”
Nhìn thấy ba chữ này, Diệp Viễn liền thộn người, trước đó vị tiền bối đó nói, muốn anh đến chính đường của Thiên Phủ này lấy đồ.
Nhưng bây giờ anh đi theo bản đồ tuyến đường của tiền bối đó cho, sao lại đến Tàng Bảo Các rồi.
“Chẳng lẽ lão tiền bối đó già rồi hồ đồ, nhớ nhầm ư?”
“Thôi vậy, đã đến thì yên tâm ở lại, mình muốn xem xem Tàng Bảo Các của Thiên Phủ này rốt cuộc có bảo bối gì!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp đẩy mở cửa Tàng Bảo Các.
Vốn nghĩ trong Tàng Bảo Các có vật báu quý hiếm gì, nhưng vào trong lại khiến Diệp Viễn vô cùng thất vọng.
Vì tầng này trống không, không có thứ gì.
Diệp Viễn bực bội cũng không ở lại, trực tiếp lên tầng hai.
Điều khiến anh thất vọng hơn là, cả tầng hai này cũng không có thứ gì.
Cố kiềm chế tâm trạng bực mình, Diệp Viễn cất bước lên tầng ba.
Điều khiến anh an tâm là, tầng ba này có đồ.
Chỉ là chỉ có ba món đồ.
Một chiếc bàn cổ xưa, trên chiếc bà chỉ có hai món đồ.
Một cuốn sách cổ xưa, một bình ngọc màu trắng.
“Xem ra vị tiền bối đó không lừa mình, chỉ có điều có vẻ ông ta hồ đồ thật rồi, lại có thể nhớ một phủ đệ lớn như vậy thành căn nhà”.
Diệp Viễn đi đến trước chiếc bàn, đầu tiên đưa mắt nhìn sang bình ngọc đó.
Đó là một chiếc bình ngọc trông có vẻ rất bình thường, chỉ là mở con mắt xuyên thấu, Diệp Viễn lại không nhìn rõ bên trong chiếc bình ngọc này rốt cuộc có thứ gì.
Trước đó lão tiền bối từng nói, chỉ bảo anh lấy cuốn sách đó, tuy không nói không thể lấy thứ khác, nhưng Diệp Viễn cũng không dám hành động lỗ mãng.
Rồi dùng thần thức đảo quét, vẫn không thể nhìn thấu trong chiếc bình ngọc rốt cuộc có thứ gì.
Bất lực, Diệp Viễn chỉ đành quay người nhìn sang cuốn sách cổ xưa đó.
Khi ánh mắt của Diệp Viễn nhìn sang cuốn sách đó, cuốn sách lại tự động mở ra.
Một luồng ánh sáng lập tức bắn ra từ trong sách, trực tiếp bắn vào trong thức hải của Diệp Viễn.
Diệp Viễn không hề phòng bị, chỉ cảm thấy thức hải đau nhức, rồi trực tiếp ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, Diệp Viễn bỗng nhiên tỉnh lại.
Lại phát hiện anh ở trong mảng sương mù trắng.
“Đây là đâu?”
Diệp Viễn rất nghi ngờ, anh cảm thấy mình không nghĩ được gì, cũng không nhớ được gì.
Dường như vẫn vẫn luôn dừng lại ở nơi này.
Liền sau đó.
Sương trắng ầm ầm tan biến sạch sẽ.
Khoảnh khắc sương trắng tan biến, Diệp Viễn phát hiện lúc này anh đang lơ lửng trên không trung.
Trước mặt anh cũng bỗng xuất hiện thêm một tòa thành cổ hùng vĩ, giống như một con cự thú, sừng sững trên một đỉnh núi hùng vĩ cao chọc trời.
Xung quanh phía dưới thành cổ có rất nhiều phủ đệ động phủ, lầu các chùa chiền.
Rất nhiều kỳ hoa dị thảo, cây gỗ cổ, phủ khắp xung quanh.
Địa linh khí dày đặc đến hóa sương.
Toàn bộ là một vùng tiên cảnh nhân gian.
“Đây là nơi nào?”
Diệp Viễn càng thêm nghi hoặc, an vẫn không nghĩ ra.
Nhưng đúng lúc Diệp Viễn vừa dứt lời.
Chỉ thấy phía xa bỗng xuất hiện đám mây màu đỏ lớn, che lấp mặt trơi đang cuồn cuộn trôi về phía thành cổ hùng vĩ này.