Hóa ra là tối qua ở sa mạc Long Lĩnh, một trong ba khu vực nguy hiểm nhất của vùng biên cương tây bắc Hoa Hạ xảy ra động đất.
Sau trận động đất, sâu trong sa mạc Long Lĩnh xuất hiện dị tượng phóng lên tận trời.
Dị tượng động trời này thu hút sự chú ý của một số cao thủ, lực lượng biên phòng và Lục Phiến Môn.
Lúc ấy, Lục Phiến Môn lập tức cử người tới thăm dò nguồn cơn của dị tượng.
Tới sáng nay, Lục Phiến Môn báo tin tức về cho biết động đất đã làm lộ ra một tòa thành ở đó.
Nhưng vì ngoài thành có quái vật cực kỳ lợi hại nên bọn họ không dám xâm nhập vào trong.
Bèn truyền tin tức này về thủ đô.
Sau đó, người của vùng đất Hư Vô ở thủ đô nghiệm chứng, nói rằng tòa thành đó có thể là một môn phái lớn mạnh đã bị dòng sông thời gian vùi lấp.
Thiên Môn.
Nghe đồn, Thiên Môn là một môn phái tu hành cực kỳ thần bí thời cổ đại.
Là thánh địa mà vô số người tu hành hướng tới.
Nhưng sau đó, không biết vì sao mà toàn bộ môn phái lớn mạnh này lại bị tiêu diệt sạch trong vòng một đêm.
Khi Thiên Môn bị tiêu diệt, trên sa mạc Long Lĩnh cũng đồng thời xuất hiện bão cát rất mạnh.
Vô số đất cát của sa mạc Long Lĩnh đã hoàn toàn vùi lấp môn phái lớn mạnh này.
Đương nhiên, cũng có lời đồn nói rằng người của Thiên Môn không phải bị diệt môn mà là tất cả đã phi thăng thành tiên.
Còn chuyện tin đồn là thật hay giả thì không ai biết.
Dù sao cũng có rất ít ghi chép về Thiên Môn.
Nhưng có thể khẳng định rằng tất cả báu vật của Thiên Môn vẫn còn lưu lại trong môn phái.
Cũng chính vì chuyện này mà võ giả các nước xung quanh mới tới tấp hành động, chuẩn bị đến đó thám hiểm.
Đương nhiên Hoa Hạ cũng không cam chịu đứng ngoài cuộc, dù sao Thiên Môn cũng nằm ngay ở vùng biên giới của Hoa Hạ.
Cho nên, vùng đất Hư Vô của Hoa Hạ lập tức ra lệnh cho các võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ tranh thủ cơ hội lần này tới đó rèn luyện một phen.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là phải tận dụng cơ hội này để mang báu vật trong Thiên Môn về đây.
Hơn nữa, không biết vì sao mà tin tức này đã lan truyền hầu khắp Hoa Hạ, hiện tại các đại môn phái, các đại gia tộc và thế lực trên khắp Hoa Hạ cũng đều đang tập trung lực lượng.
Chuẩn bị tới sa mạc Long Lĩnh kiếm chác.
Ngoài ra, còn có không ít người bình thường biết chuyện này cũng định tới đó góp vui.
Tóm lại, hiện tại toàn bộ sa mạc Long Lĩnh đã trở thành tâm điểm bàn tán của toàn bộ Hoa Hạ và các quốc gia láng giềng.
Sau khi nghe chị Thanh kể xong, Diệp Viễn thản nhiên nói:
“Nếu vậy thì chúng ta tới đó một chuyến đi!”
Anh đến đó với hai mục đích chính, một là tìm gặp Tô Yên Nhiên.
Còn mục đích thứ hai đương nhiên là không để báu vật ở đó rơi vào tay của tứ đại gia tộc.
Ai lấy được báu vật ở đó cũng được, chỉ riêng người của tứ đại gia tộc là không được.
Mặt khác, không hiểu tại sao nhưng Diệp Viễn luôn có cảm giác trong đầu có một giọng nói giục anh hãy tới đó một chuyến.
Nghe vậy, chị Thanh lập tức kích động.
“Được, tôi sẽ đi chuẩn bị vật tư ngay!”
Sau khi chị Thanh đi khỏi, Diệp Viễn đi xuống căn phòng tối dưới tầng hầm.
Anh nói cho Tiêu Vi Vi và Vũ Đông Thanh biết chuyện mình chuẩn bị tới sa mạc Long Lĩnh.
Hai người nghe nói Diệp Viễn muốn tới một nơi muôn trùng nguy hiểm như vậy, lập tức lo lắng.
Bởi vì cao thủ thánh địa nhà họ Tiêu cũng sẽ tới đó, trong khi Diệp Viễn lại không có tiền bối bảo vệ, bọn họ đều lo Diệp Viễn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngay khi hai người đang định ngăn cản Diệp Viễn.
Tiền bối lại nói: “Thiên Môn xuất thế rồi à?”
“Tiền bối biết Thiên Môn à?”
“Đương nhiên, ở thời của tôi, Thiên Môn cũng từng xuất hiện một lần, tôi từng may mắn được chứng kiến sự oai phong và lớn mạnh của Thiên Môn ở khoảng cách gần!”
“Tiếc rằng lúc đó, trận pháp của Thiên Môn quá mạnh, vô số cao thủ của bọn tôi dốc hết toàn lực cũng không phá được đại trận hộ thành!”
“Gì cơ?”
Nghe vậy, Diệp Viễn giật mình, anh còn tưởng Thiên Môn là môn phái từ ngàn năm trước.
Nhưng giờ tiền bối nói vậy anh mới biết, e là thời gian tồn tại của Thiên Môn xa xưa hơn anh nghĩ.
Điều khiến Diệp Viễn giật mình hơn nữa là những cao thủ ở cảnh giới của tiền bối cũng không thể làm gì được đại trận hộ thành của Thiên Môn.
Vậy chẳng phải lần này bọn họ tới đó sẽ chẳng được gì cả sao.
“Tiền bối có biết rốt cuộc Thiên Môn là gì không?”, Diệp Viễn hỏi.
“Cụ thể thế nào thì tôi không biết nhưng chắc chắn là thời gian tồn tại của Thiên Môn e là còn xa xưa hơn cả Quỷ Môn và hình như còn có đôi chút liên quan với Quỷ Môn”, tiền bối trả lời.
“Đúng rồi, tốt nhất là lần này cậu hãy tới đó một chuyến, tôi vừa nhớ ra mẹ cậu lưu lại trong đầu tôi một mệnh lệnh, bao giờ Thiên Môn lại xuất hiện trở lại thì nhất định phải bảo cậu tới đó một chuyến, có vẻ như cậu sẽ có cơ duyên tốt đẹp ở đó!”
“Mẹ tôi cũng biết nơi đó ư?”, Diệp Viễn cực kỳ ngạc nhiên.
“Không rõ, tôi chỉ nhớ trong đầu mình có một mệnh lệnh như vậy!”, tiền bối sau cửa trả lời.