“Người của gia tộc Hiên Viên và nhà họ Vương ăn gan hùm mật báo hay sao mà còn dám tới đây?”
Chuyện gia tộc Hiên Viên và người nhà họ Vương đều tới đây khiến tất cả mọi người đều lấy làm lạ.
Chuyện bọn họ đến đây đến tai bọn Công Tôn Nam Phi.
Bọn Công Tôn Nam Phi vội vàng đi từ trong sơn trang ra.
Những người còn lại của tứ đại gia tộc cũng đều đi theo sau lưng Công Tôn Nam Phi.
Khi nhìn thấy gia tộc Hiên Viên và người nhà họ Vương, người của tứ đại gia tộc không giấu nổi lửa giận trên khuôn mặt.
Nhất là Tiêu Tứ, trước đây anh ta từng đánh nhau với người của gia tộc Hiên Viên và nhà họ Vương.
Hiện tại, thấy bọn họ vẫn còn dám tới đây, anh ta chỉ muốn xông lên giết chết tất cả bọn họ.
Nhưng nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Kiếm Vô Nhai, anh ta không dám xử sự lỗ mãng.
Bởi vì người đàn ông trung niên đó là cao thủ số một của quân bộ, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong chiến bộ của Hoa Hạ, là cao thủ số một của gia tộc Hiên Viên, Hiên Viên Dương Vũ.
Thực lực của ông ta đủ để sánh vai với các cao thủ của thánh địa nhà họ Tiêu của anh ta.
“Xin chào Chiến Thần đại nhân!”
Công Tôn Nam Phi vừa nhìn thấy lập tức khom lưng chào Hiên Viên Dương Vũ.
“Gì cơ, ông ta chính là Chiến Thần của quân bộ, cao thủ số một của gia tộc Hiên Viên? Hiên Viên Dương Vũ?”
Tất cả võ giả ở đây thấy Công Tôn Nam Phi cung kính với Hiên Viên Dương Vũ như thế, còn gọi ông ta là Chiến Thần thì lập tức biết ngay thân phận của ông ta.
Mọi người đều đã nghe về sự tích của Hiên Viên Dương Vũ.
Mười tám tuổi, Hiên Viên Dương Vũ gia nhập lực lượng biên phòng Hoa Hạ, đóng giữ ở vùng biên giới Hoa Hạ ròng rã hai mươi năm.
Hai mươi năm qua, một mình ông ta chỉ với một thanh đao đã giết gần một trăm nghìn quân địch, tiêu diệt gần một ngàn cao thủ của quân địch.
Giữ vững sự bình yên cho vùng biên giới Hoa Hạ, lập nên chiến công to lớn.
Cho tới khi khu vực biên giới của Hoa Hạ dần dần ổn định, Hiên Viên Dương Vũ mới trở về thủ đô.
Đảm nhiệm một chức vụ thảnh thơi trong chiến bộ của Hoa Hạ.
Sau đó, theo thời gian, Hiên Viên Dương Vũ dần biến mất trước công chúng.
Những năm gần đây, ông ta rất hiếm khi lộ diện trước mặt người khác, không ngờ hôm nay ông ta lại tới đây.
Hiên Viên Dương Vũ gật đầu với Công Tôn Nam Phi rồi mới nói:
“Không cần phải vậy đâu, đợt huấn luyện đặc biệt này rất quan trọng, hôm nay tôi chỉ tới đây để bảo vệ an toàn cho các vãn bối trong đợt huấn luyện đặc biệt này thôi.”
Công Tôn Nam Phi hiểu ra, vội vàng gật đầu.
Sau đó, Công Tôn Nam Phi ngẩng đầu lên nhìn bọn Hiên Viên Thừa Thiên và Hiên Viên Thừa Phi một cái, vội vàng khen ngợi:
“Hai cậu quả là thiên tài xuất chúng, còn trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến cảnh giới Võ Hoàng rồi, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa là sẽ lên tới cảnh giới Võ Thánh!”
“Chú Công Tôn khen quá lời!”, hai người vội vàng khiêm tốn đáp.
Sau đó, Công Tôn Nam Phi quay qua nhìn Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong.
Công Tôn Nam Phi chỉ nhìn hai người bọn họ một cái rồi lại nhìn Kiếm Vô Nhai đứng bên cạnh Hiên Viên Dương Vũ.
Khi cảm nhận được hơi lạnh thấu xương tỏa ra từ người Kiếm Vô Nhai, Công Tôn Nam Phi không khỏi tò mò:
“Chiến Thần đại nhân, mấy vị này là?”
“Thưa Công Tôn Chiến Thần, tôi là Trần Bắc Phong thuộc nhà họ Trần ở Tây Bắc, còn đây là em gái tôi, Trần Thanh Thanh!”, Trần Bắc Phong vội vàng chủ động giới thiệu.
“Kiếm Vô Nhai!”
Kiếm Vô Nhai đứng bên cạnh chỉ lạnh lùng trả lời một câu.
Khi biết người đứng bên cạnh Hiên Viên Dương Vũ chính là Kiếm Vô Nhai, một trong ba người có thiên phú xuất chúng nhất trong giới võ đạo Hoa Hạ hiện nay, Công Tôn Nam Phi không khỏi giật mình kinh ngạc.
Sau khi nghe Kiếm Vô Nhai tự giới thiệu xong, tất cả những người đang có mặt ở đây cũng đều ngạc nhiên.
“Gì cơ? Anh ta chính là Kiếm Vô Nhai ư?”
Bọn họ đã được nghe rất nhiều sự tích liên quan tới Kiếm Vô Nhai.
Kỳ thực, đến tận bây giờ vẫn còn rất nhiều võ giả tài năng trẻ tuổi vẫn không phục địa vị của Kiếm Vô Nhai trong giới võ đạo Hoa Hạ.
Có rất nhiều người cảm thấy thiên phú và cảnh giới của bản thân lợi hại hơn Kiếm Vô Nhai nhiều.
Cho nên, ánh mắt mọi người nhìn Kiếm Vô Nhai lập tức đều hừng hực ý chí chiến đấu.
Trước đây, hành tung của Kiếm Vô Nhai rất mơ hồ nhưng hiện tại anh ta cũng đã tới tham gia đợt huấn luyện đặc biệt này rồi.
Rất nhiều người bắt đầu nảy sinh suy nghĩ lợi dụng đợt huấn luyện đặc biệt lần này để khiêu chiến Kiếm Vô Nhai.
Nếu như có thể đánh thắng Kiếm Vô Nhai thì đương nhiên bọn họ sẽ lập tức nổi tiếng.
“Hóa ra là anh ta!”
Tiêu Tứ đứng sau lưng Công Tôn Nam Phi cũng giật mình.
Sáng hôm trước, anh ta đã so chiêu với Kiếm Vô Nhai nhưng đáng buồn là anh ta không phải là đối thủ của Kiếm Vô Nhai.
Thậm chí Tiêu Tứ không thể đỡ nổi dù chỉ một chiêu, nếu như không có cao thủ của thánh địa nhà họ Tiêu bọn họ ra tay giúp đỡ thì suýt nữa anh ta đã chết dưới thanh kiếm cùn kỳ lạ mà đáng sợ kia của Kiếm Vô Nhai rồi.