Lúc này, tất cả thủ hạ của Tiêu Thiên Toàn đều sửng sốt.
Tất cả đều nhìn Diệp Viễn và Hắc Tháp tiên sinh với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Tình huống gì đây?
Vốn dĩ mọi người đều đang đợi Hắc Tháp tiên sinh trực tiếp giết chết hoặc phế đi Diệp Viễn.
Nhưng không ngờ Hắc Tháp tiên sinh lại trực tiếp cúi đầu trước Diệp Viễn, thừa nhận thực lực của mình không bằng một người bình thường như anh?
Điều khiến bọn họ cảm thấy khó tin và khó chấp nhận nhất chính là.
Người đứng sau Hắc Tháp tiên sinh lại còn trực tiếp đưa một tấm lệnh bài để Diệp Viễn có thể tiến vào nội môn.
Ngay cả khi người nhà của Tiêu Thiên Minh từng đến đây và muốn xin người đứng sau Hắc Tháp tiên sinh đưa cho Tiêu Thiên Minh một tấm lệnh bài trung môn.
Nhưng người sau lưng Hắc Tháp tiên sinh cũng trực tiếp từ chối.
Lúc này, Diệp Viễn cũng có chút nghi ngờ.
Cảm thấy bối rối nhìn Hắc Tháp.
"Tiên sinh, đây chính là của tiên sinh nhà tôi!", Hắc Tháp vội vàng trả lời.
"Tiên sinh nhà ông là ông lão dưới tầng hầm kia sao?", Diệp Viễn bình tĩnh hỏi.
Ngay từ khi đến đây, anh đã cảm thấy có người đang ẩn nấp dưới tầng hầm.
Vốn dĩ anh cho rằng người này chắc là cao thủ ẩn nấp được một vị tiền bối nhắc đến ở quầy bar của chị Thanh.
Nhưng khi cẩn thận kiểm tra kỹ thì lại phát hiện thực lực của ông lão này rất cường đại, tuyệt đối là người bất khả chiến bại đối với thế giới bên ngoài.
Nhưng xét về bản thân thì ông lão vẫn chưa đủ đáng ngờ.
Lời nói của Diệp Viễn lập tức khiến Hắc Tháp kinh hãi, không ai biết về việc tiên sinh nhà ông ta đang sống ẩn dật dưới quán bar.
Nhưng Diệp Viễn lại có thể chỉ ra vị trí của tiên sinh nhà mình, điều này càng khiến ông ta tin chắc rằng Diệp Viễn chính là một cao thủ.
"Phải!", Hắc Tháp càng cung kính gật đầu đáp.
Diệp Viễn lại hỏi: "Ông ấy đưa cho tôi lệnh bài này có ý gì?"
Vốn dĩ anh đến đây để gây sự, nhưng kết quả vẫn còn chưa làm ra được chuyện gì.
Những người ở đây lại chủ động muốn đưa lệnh bài cho anh, hơn nữa còn là lệnh bài nội môn.
Điều này khiến anh có chút bất đắc dĩ, nhưng càng thêm nghi ngờ nhiều hơn.
"Tiên sinh nhà tôi có nói cậu có tư cách sở hữu tấm lệnh bài nội môn, hơn nữa tiên sinh nhà tôi cũng có nói thật ra thì cậu có thể trực tiếp lấy được lệnh bài hạch tâm, nhưng năng lực của tiên sinh nhà tôi có hạn, chỉ có thể đưa cho cậu một tấm lệnh bài nội môn!", Hắc Tháp nói không ngớt những câu không có gì đáng ngạc nhiên.
Mà lời nói của Hắc Tháp tiên sinh nhất thời khiến tất cả thủ hạ của Tiêu Thiên Toàn đứng sững sờ tại chỗ.
Hai cô hầu bàn xinh đẹp che miệng vì kinh ngạc.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn đều tràn ngập kinh ngạc, còn có chút kích động và tò mò.
Lệnh bài hạch tâm, bọn họ đã ở đây nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không chưa từng nghe nói có ai đủ điều kiện nhận được lệnh bài hạch tâm của Thế Ngoại Đào Nguyên.
Cho dù là lệnh bài tông môn thì những năm này cũng không có người nào có thể trực tiếp lấy được.
Nhưng hiện tại, Diệp Viễn lại lấy được một tấm lệnh bài hạch tâm, hơn nữa còn là Hắc Tháp tiên sinh đưa, Diệp Viễn lại trực tiếp có tư cách có được lệnh bài hạch tâm.
Kể từ khi Thế Ngoại Đào Nguyên được thành lập đến bây giờ, cũng chưa có người nào có đủ tư cách trực tiếp nhận được lệnh bài hạch tâm.
Điều này khiến hai người càng thêm tò mò về thân phận của Diệp Viễn.
Rốt cuộc anh là nhân vật gì mà lại có thể nhận được đối đãi như vậy?
"Lệnh bài hạch tâm?", Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc.
"Phải!", Hắc Tháp tiên sinh cung kính nói.
"Đáng tiếc, tôi cũng không muốn!", Diệp Viễn bình tĩnh nói.
"Cái gì?"
Mọi người vừa nghe Diệp Viễn lại trực tiếp từ chối thì tất cả đều có xúc động muốn đánh chết anh.
Đây chính là lệnh bài nội môn, thứ mà bao nhiêu người mơ ước muốn có được, hiện tại Hắc Tháp chủ động đưa cho Diệp Viễn, nhưng anh lại không muốn.
Sở dĩ Diệp Viễn không muốn, hoàn toàn là vì anh lo lắng sau khi nhận được lệnh bài kia thì mình sẽ khó có thể tiếp tục ở đây gây sự được.
Dù sao người ta cũng đã chủ động đưa đồ cho anh, nếu anh lại tiếp tục gây rắc rối thì cũng có chút không tốt.
Hắc Tháp nghe vậy cũng sửng sốt.
Nhưng sau đó lại nói: "Tiên sinh, lệnh bài kia một khi đưa ra thì không thể lấy lại được. Cho dù cậu không muốn thì sau này cũng có thể trực tiếp tiến vào nội môn!"
"Về phần lệnh bài kia, nếu cậu đã không muốn thì cũng không cần nữa!"
Sau đó, Hắc Tháp tiên sinh tiện tay bóp một cái, lệnh bài kia lập tức biến thành một đống bột mịn.
"Xì!"
Khi mọi người nhìn thấy tấm lệnh bài vô giá lại bị Hắc Tháp phá hủy như vậy thì cũng đau lòng như thể trái tim đang rỉ máu vậy.
Còn Diệp Viễn lại lo lắng không tìm được lý do chính đáng nào để nhân cơ hội gây rắc rối.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt nhất thời lộ vẻ vẻ lạnh như băng.
"Như vậy là các người đang buộc tôi phải gia nhập Thế Ngoại Đào Nguyên của các người à?"
Hắc Tháp tiên sinh vội vàng nói: "Tôi không dám. Thực lực của cậu hiện tại đã được Thế Ngoại Đào Nguyên đích của chúng tôi công nhận. Chúng tôi đưa lệnh bài cho cậu chỉ vì chúng tôi cho rằng cậu có tư cách tiến vào nội môn mà thôi!"
"Hơn nữa, từ khi Thế Ngoại Đào Nguyên của chúng tôi được thành lập đến nay, cũng chưa từng yêu cầu bất cứ người nào gia nhập cùng chúng tôi cả. Nơi này của chúng tôi có quyền tự do đi lại!"
Lời nói của Hắc Tháp tiên sinh lại khiến Diệp Viễn cảm thấy không biết phải làm sao.
"Tốt nhất nên như vậy, nếu không thì tôi nhất định sẽ phá tan Thế Ngoại Đào Nguyên của các người đấy!"
Nghe thấy lời nói phách lối của Diệp Viễn, tất cả mọi người có mặt tại đây đều không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Những lời này nhất định chính là những lời nói kiêu ngạo nhất mà bọn họ đã từng nghe trong mấy năm qua.
Thế Ngoại Đào Nguyên là nơi nào cơ chứ? Đây chính là nơi mà rất nhiều võ giả muốn hướng đến.
Là thánh địa trong lòng của tất cả võ giả.
Nhưng hiện tại vào trong Diệp Viễn thì lại thành một nơi chẳng ra gì.
Nhưng nghĩ đến Diệp Viễn lại có tư cách lấy được lệnh bài hạch tâm, anh có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy thì cũng không thành vấn đề.