“Không sao!”
“Anh, chị xinh gái này là?”
Nhìn thấy Diệp Viễn kéo tay Lâm Vãn Tình, Tiểu Vũ rất tò mò.
“Cô ấy là chị dâu của em!”, Diệp Viễn trả lời.
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Vũ lập tức vui mừng, nhiệt tình kéo tay Lâm Vãn Tĩnh.
“Chào chị dâu!”
Sắc mặt Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết ở bên cạnh Tiểu Vũ cũng hơi cứng lại.
Nhưng sau đó các cô cũng bình thường trở lại, người ưu tú và mạnh mẽ như Diệp Viễn nhất định không thiếu phụ nữ.
Lâm Vãn Tình được Tiểu Vũ gọi một tiếng chị dâu cũng hơi đỏ mặt.
Nhưng vẫn vui sướng đáp lại.
“Chào em!”
“Đây là em gái anh! Tiểu Vũ”, Diệp Viễn chủ động giới thiệu.
Vào lúc mọi người vừa nói xong.
Mấy chiếc xe dừng lại trước cửa.
Liễu Hạo Long và mấy người chức vị cao và khí chất siêu nhiên từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy những người này, sắc mặt đám người Lục Phiến Môn đều vui mừng, vì những người này chính là tầng lớp cấp cao của Lục Phiến Môn.
Mà cậu thanh niên bị Diệp Viễn một tát bay ra ngoài lại càng kích động chạy tới.
Kéo cánh tay một người đàn ông trung niên, vô cùng oan ức nói.
“Bố, bố báo thù cho con, tên khốn kia đánh con!”
Cậu thanh niên vừa nói vừa chỉ vào Diệp Viễn, ánh mắt giống như muốn băm vằm anh thành vạn mảnh.
Chỉ là người đàn ông trung niên lại trở tay tát vào mặt cậu thanh niên đó.
Một cái tát của người đàn ông trung niên khiến cho cả đám người Lục Phiến Môn đều không thể ngờ được.
Phải biết rằng cậu thanh niên này chính là con trai độc nhất của ông ta, luôn yêu thương hết mực.
Nhưng bây giờ lại đánh hắn ở ngay trước mặt đám thuộc hạ.
“Bố, sao bố lại đánh con?”