Nói xong, Diệp Viễn đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Mà phần tử hiếu chiến như Tiểu Vũ cũng vội vàng theo chân Diệp Viễn.
Đương nhiên, mấy người Sở Vân Phi cũng không muốn tụt lại phía sau, nên họ đều lần lượt theo ra ngoài.
Mà lúc này, dưới đại sảnh.
Mấy người Vương Dương Minh còn chưa đợi được Diệp Viễn xuống thì đã có mấy chiếc xe mang biển số xe của Lục Phiến Môn tỉnh Tiềm Long lái đến.
Lưu Khôn, người phụ trách Lục Phiến Môn tỉnh Tiềm Long đã xuống xe cùng một nhóm cao thủ của Lục Phiến Môn.
Là người phụ trách Lục Phiến Môn tỉnh Tiềm Long, Lưu Khôn chịu trách nhiệm duy trì sự an toàn của tỉnh Tiềm Long.
Vốn dĩ, hôm nay Lưu Khôn đã biết mấy người Diệp Viễn ra tay đánh đám người Vương Tử Phàm nhà họ Vương.
Nhưng anh ta không hề để ý tới, thứ nhất là bởi vì Vương Tử Phàm mấy năm nay ỷ vào thế lực nhà mình mà làm rất nhiều chuyện ác, chính anh ta cũng đã từng muốn dạy dỗ tên Vương Tử Phàm này.
Tuy nhiên, nhà họ Vương có thế lực nên anh ta không dám thực sự làm gì Vương Tử Phàm.
Vì vậy anh ta chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ trước những hành vi của Vương Tử Phàm ở tỉnh Tiềm Long.
Hơn nữa, anh ta thực sự muốn mượn tay Diệp Viễn để dạy cho nhà họ Vương một bài học.
Anh ta thật không ngờ rằng người từ tỉnh Điên Vân cũng đã dây vào Diệp Viễn, những người đứng đầu trong bảng xếp hạng võ đạo như Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải cũng sẽ đến tỉnh Tiềm Long.
Nếu như hai người này đã đến thì anh ta cũng không thể mặc kệ đứng xem.
Một bên là Diệp Diệt Tiêu, nhân vật mới nổi trong võ đạo, hơn nữa lại chính là nhân vật mà Lục Phiến Môn của anh ta đang cật lực lấy lòng.
Một bên là cường giả thành danh nhiều năm trong võ đạo, cũng là bá chủ một phương ở tỉnh Điên Vân cùng tỉnh Nam Giang.
Nếu như hai bên xảy ra mâu thuẫn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy, Lưu Khôn đã vội vàng mang người đến đây, cố gắng làm dịu xuống xung đột giữa hai bên.
Thấy Lưu Khôn mang người tới, sắc mặt Vương Dương Minh hơi phát lạnh.
Nhưng Vân Khoát Hải và Cơ Hành Ba chỉ phớt lờ anh ta.
Đạt tới cảnh giới như bọn họ, trừ khi là mấy đại lão của Lục Phiến Môn thì bọn họ còn có chút kiêng kị, chứ loại tiểu lâu la như Lưu Khôn bọn họ rõ ràng không để vào mắt.
Vừa bước vào đại sảnh, Lưu Khôn đã chào đón Cơ Hành Ba và Vân Khoát Hải với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Ông Cơ, gia chủ Vân, hai người đến tỉnh Tiềm Long mà sao lại không báo cho tôi biết một tiếng để tôi dẫn người đến đón!"
Tuy nhiên, trước sự chào đón nồng nhiệt của Lưu Khôn, hai người bọn họ chỉ phớt lờ.
Thái độ đó chẳng khác nào đặt mông lên mặt của Lưu Khôn, khiến cho anh ta vô cùng mất mặt.
Đối mặt với sự khinh thường của hai người, Lưu Khôn mặc dù khó chịu nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.