Lúc này, Diệp Viễn lấy chiếc hộp có được ở Quỷ Môn từ trong chiếc nhẫn không gian ra.
Chiếc hộp này là anh có được trong lúc truyền thừa Quỷ Môn.
Đến bây giờ, anh vẫn không biết rõ thứ này là cái gì.
Khi Ngụy Lăng và hai sư phụ nhìn thấy chiếc hộp trong tay Diệp Viễn.
Vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng kích động.
Gần như cùng lúc, hai người đều giãy dụa quỳ đến trước mặt Diệp Viễn.
Vô cùng cung kính nói.
“Bái kiến môn chủ!”
Ngụy Lăng ở một bên cũng không dám chậm trễ, cũng lập tức quỳ đến trước mặt Diệp Viễn.
Còn Chu Lão Tam nhìn thấy chiếc hộp trong tay Diệp Viễn, sắc mặt liền xám xịt như cái chết.
Đương nhiên ông ta cũng nhận ra chiếc hộp đó, chiếc hộp đó là chiếc hộp mà Quỷ Môn dùng để chứa đựng số phận của tất cả đệ tử Quỷ Môn.
Mỗi một đệ tử gia nhập Quỷ Môn, đều phải đặt một tia số phận vào trong chiếc hộp này.
Diệp Viễn đã được chiếc hộp này công nhận, có nghĩa là Diệp Viễn lf môn chủ Quỷ Môn đời kế tiếp.
“Bây giờ ông còn lời nào để nói!”, Diệp Viễn lạnh lùng hỏi Chu Lão Tam mặt xám như tro.
Chu Lão Tam hoàn toàn không còn gì để nói.
Mặt đầy tuyệt vọng nhắm mắt.
“Môn chủ, có thể tha cho ông ta một mạng không!”
Nhưng lúc này, đại sư phụ của Ngụy Lăng lại đột nhiên lên tiếng.
“Bây giờ Quỷ Môn chỉ còn lại mấy người chúng ta, từ trước đến nay Chu Lão Tam cũng coi như trung thành với Quỷ Môn, chỉ là ban đầu tham tham thuật tổn mệnh, nên mới làm ra vài chuyện quá đáng”.
“Đúng thế, môn chủ, thực ra, tất cả đều là vì lỗi của chúng tôi, nếu chúng tôi không phế Chu Lão Tam, có lẽ ông ta cũng sẽ không tu luyện từ công!”, nhị sư phụ của Ngụy Lăng cũng lên tiếng nói.
“Xin môn chủ rộng lượng, tha cho ông ta đi!”
Thấy hai sư phụ của Ngụy Lăng cầu xin cho mình, trong lòng Chu Lão Tam liền cảm động.
Đồng thời cũng vô cùng hổ thẹn.
Thực ra ban đầu ông ta muốn bắt hai người đưa ông ta thuật tổn mệnh, đúng là vì để có thể tăng thực lực hơn một chút, sau đó xây dựng lại Quỷ Môn.
Vì ban đầu, lúc ông ta không còn đường để đi muốn giết liễu cuộc đời, chính Quỷ Môn đã cho ông ta hy vọng làm lại.
Sau khi Quỷ Môn bị hủy diệt, ông ta cũng chưa từng muốn phải bội Quỷ Môn.
Chỉ là lúc trước sau khi ông ta bị hai sư phụ của Ngụy Lăng phế bỏ, ông ta cảm thấy vô cùng ấm ức, mới tu luyện tà công, muốn mau chóng lớn mạnh.
Sau đó lại tìm hai sư phụ của Ngụy Lăng báo thù, sau khi báo thù, ông ta còn định tiếp tục xây dựng lại Quỷ Môn.
Nhìn cảnh này, khóe miệng Diệp Viễn lộ ra nụ cười hài lòng.
Thực ra Diệp Viễn không có ý định muốn giết Chu Lão Tam thật.
Nếu không, vừa nãy lúc Chu Lão Tam tấn công anh, anh đã có thể trưc tiếp giết Chu Lão Tam.
Anh làm vậy, thực ra là để khảo nghiệm hai sư phụ của Ngụy Lăng.
Diệp Viễn biết rõ, từ xưa đến nay, Quỷ Môn vẫn luôn gánh vác trách nhiệm cứu tế giúp đỡ người khó khăn, giải cứu chúng sinh.
Mỗi một đệ tử Quỷ Môn, cũng phải có sứ mệnh và trách nhiệm như vậy.
Người như vậy, chắc chắn sẽ không phải là kẻ lạm sát, mà là một người có lòng lương thiện.
Quả nhiên, hai người không khiến anh thất vọng.
Mặc dù Chu Lão Tam muốn giết họ, nhưng họ vẫn không có ý muốn giết Chu Lão Tam thật.
Vẫn muốn cầu xin cho Chu Lão Tam.
Sau đó, Diệp Viễn vung tay, mấy cái kim châm liền rơi vào cơ thể của Chu Lão Tam.
Hành động này của Diệp Viễn khiến Chu Lão Tam ngẩn người.
Khi cảm nhận được thương tích trong cơ thể mình đang hồi phục với tốc độ cực nhanh.
Chu Lão Tam lập tức phản ứng lại.
Vội vàng quỳ đến trước mặt Diệp Viễn.
“Cảm ơn môn chủ! Chu Lão Tam biết sai rồi!”
Nói xong, Chu Lão Tam dập mạnh đầu xuống, trong đôi mắt đục ngàu, có giọi nước mắt rơi xuống đất.
“Cảm ơn môn chủ!”
Hai vị sư phụ của Ngụy Lăng cũng cùng dập đầu cảm tạ Diệp Viễn.
“Được rồi, đứng lên hết đi!”
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay lấy a một chai đan dược, ném cho đại sư phụ của Ngụy Lăng, nói.
“Uống số đan dược này, đến quán bar chị Thanh ở thủ đô dưỡng thương, muốn chút tôi sẽ đi tìm các ông!”
“Rõ!”
Đại sư phụ của Ngụy Lăng vộ gật đầu.
Sau khi đám người Ngụy Lăng rời đi, Diệp Viễn mới đến bên cạnh mấy người Cao Phi còn đang ngẩn người tại chỗ.
“Mọi người làm sao vậy?”
Thấy bọn họ đang ngây ngốc, Diệp Viễn hơi buồn cười.
Lần này, mấy người mới phản ứng lại.
Khi đối diện với Diệp Viễn, họ lại trở nên vô cùng căng thẳng.
Dù sao người đứng trước mặt họ, là Diệp Diệt Tiêu nổi tiếng nước Hoa Hạ.
Nhìn dáng vẻ bọn họ, Diệp Viễn hơi bất lực, trực tiếp khoác vai Tống Học Đức và Cao Phi.
“Được rồi, đừng rụt rè e ngại nữa, tôi vẫn luôn đối xử với mọi người như anh em của tôi, nếu các anh cứ thế này, thì là coi thường tôi đấy!”
Nghe xong, trong lòng họ đều kinh ngạc, đều nhìn thấy vẻ không dám tin trong ánh mắt của đối phương.
Diệp Diệt Tiêu nổi tiếng nước Hoa Hạ lại coi họ là anh em?
Nếu lời này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ làm rất nhiều người lòi rớt con mắt.
Tuy Diệp Viễn nói vậy, họ vẫn không thoải mái được, dù sao cái tên và sự tích của Diệp Diệt Tiêu thực sự khiến họ cảm thấy chấn kinh.
Cho dù Diệp Viễn thực sự coi họ là anh em, nhưng muốn bảo họ thích ứng chuyện này ngay, họ cũng không làm được.
Đương nhiên Diệp Viễn cũng nghĩ đến điều này, vì vậy nói với Tống Học Đức.
“Đi thôi! Mời tôi đi uống rượu!”
“Được!”
Tống Học Đức vội gật đầu.