Cùng với thời gian trôi, mặt đất chấn rung càng lúc càng khủng bố.
Lúc này tất cả mọi người lại lùi về sau gần chục ngàn mét.
Nhưng cái hố không ngừng mở rộng đó vẫn điên cuồng mở rộng ra xung quanh.
Sau khi lại lùi lại gần chục ngàn mét, cuối cùng cũng ngừng mở rộng.
Nhưng mặt đất vẫn chấn rung.
Sau khoảng hơn một tiếng, trong cái hố gần năm mươi ngàn mét vuông, lại hiện lên một tòa thành khổng lồ màu xanh.
Giống như một con cự thú thượng cổ màu xanh, sừng sững trên sa mạc Long Lĩnh.
“Việc này…”
Nhìn thấy tòa thành giống như con cự thú thượng cổ này, tất cả mọi người đều kinh sợ không thể kinh sợ hơn.
Qua hồi lâu, mới có người phản ứng lại.
Nhìn tòa thành cổ hùng vĩ dường như đã trải qua hàng vạn năm gột rửa phía xa đó.
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình thực sự quá nhỏ bé trước mặt tòa thành cổ hùng vĩ này.
“Đây là tòa thành của Liêu Môn sao?”
“Cũng thật khủng bố quá rồi?”
Tất cả mọi người nhìn bức tường thành khổng lồ cao đến trăm trượng và toàn bộ được chế tạo từ ngọc thạch màu xanh này, có chút không biết nên hình dung tâm trạng lúc này thế nào.
Điều khiến tất cả mọi người cảm thấy chấn hãi là, những ngọc thạch màu xanh này, lúc này còn không ngừng tỏa ra địa linh khí dày đặc.
Địa linh khí dày đặc, lúc này hội tụ thành sương khí, giống như một mảng không trung màu xanh, hoàn toàn bao trùm cả tòa thành.
Cùng với đám mây đỏ tôn vẻ đẹp của nhau.
Ở vị trí trung tâm nhất của bức tường thành chính diện, là cánh cổng vòm khổng lồ cao khoảng mười trượng.
Ở vị trí trung tâm của cổng vòm, có một tấm hoành phi khổng lồ không biết được làm bằng chất liệu quý giá gì.
Trên tấm hoành phi có hai chữ lớn.
“Liêu Môn”.
Khi mọi người nhìn thấy hai chữ “Liêu Môn” đó, liền cảm thấy một uy thế không thể diễn tả bằng lời trực tiếp ập vào trong lòng họ.
Khiến họ đều không khỏi muốn quỳ xuống lễ bái.
Những võ giả có thực lực khá yếu sau khi nhìn thấy chữ “Liêu Môn” lại phun ra máu, trực tiếp đổ ngã.
Họ vốn không chịu được uy lực khủng bố khó mà diễn tả bằng lời được phát ra từ hai chữ này.
“Ầm ầm!”
Đúng lúc tất cả mọi người bị tòa thành khổng lồ làm chấn hãi không thể chấn hãi hơn.
Đột nhiên truyền đến tiếng vang lên.
Cánh cửa lớn không biết chế tạo từ vật liệu quy giá gì của tòa thành lại chậm rãi mở ra.
Khoảnh khắc cánh cổng lớn mở ra một đường khe, địa linh khí dày đặc lập tức ào ra.
Những người cách gần chục ngàn mét cũng có thể cảm nhận được, trong địa linh khí ẩn chứa linh lực khủng bố.
Có vài người lập tức ngồi khoanh chân dưới đất, muốn hấp thụ địa linh khí này để đột phá cảnh giới của mình.
Mọi người học tập lẫn nhau, chẳng mấy chốc, tất cả đều ngồi khoanh chân dưới đất.
Bắt đầu hấp thụ địa linh khí phát tán ra xung quanh.
Duy chỉ có người của bốn gia tộc lớn như nhà họ Tiêu và mấy môn phái của vùng đất Lánh Đời, và người của những môn pháp đỉnh cấp nước ngoài như Sát Môn, thì không làm như vậy.
“Ầm ầm!”
Không biết qua bao lâu, cổng thành khổng lồ hoàn toàn mở ra.
Xuyên qua cổng thành khổng lồ đó, mọi người kinh hãi nhìn thấy trên mặt đất trong tòa thành, khắp chỗ rơi lả tả các loại thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược tỏa ra hào quang.
“Cổng thành mở rồi, mọi người mau vào tìm bảo vật đi!”
Trong đám đông không biết ai đột nhiên hét một tiếng.
Phút chốc, toàn bộ mọi người đứng lên, điên cuồng xông về phía cổng thành đó.
Ngay cả một số đệ tử nhà họ Tiêu, lúc này cũng điên cuồng xông về phía cổng thành.
Mặc cho Tiêu Minh hét lên thế nào, những người này cũng không phản ứng, đều điên cuồng xông về phía cổng thành đó, dường như trong cổng thành có thứ gì mê hoặc chí mạng vậy.
“Đúng là tự tìm cái chết!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu, thân hình mau chóng lùi lại.
Lúc này Tiêu Minh cũng lập tức dẫn các đệ tử nòng cốt của nhà họ Tiêu mau chóng rút đi.
Ba gia tộc còn lại và người môn phái như Sát Môn, cũng không chần chừ, đều lùi lại phía sau.
“Ầm!”
Đúng lúc tất cả mọi người lùi lại cách chưa đến ngàn mét.
Một tiếng vang kinh thiên vang lên từ phía sau.
Tất cả mọi người bất giác quay đầu thì nhìn thấy địa linh khí dày đặc như đám mây trên không trung tòa thành đó.
Lại đụng vào từng đám mây màu đỏ trước đó.
Liền sau đó, tất cả mọi người kinh hãi nhìn thấy, hai bên đập vào nhau sinh ra sóng khí năng lượng khủng bố, đảo quét ra với tốc độ khó mà diễn tả bằng lời.
Những võ giả đã xông vào cổng thành Liêu Môn, lập tức bị sóng khí năng lượng đánh trúng, cơ thể của họ trực tiếp biến mất không hình không bóng.
“Mau chạy đi!”
Nhìn thấy cảnh đáng sợ này, cuối cùng có người tỉnh táo lại.
Chỉ là, những người này vẫn chưa kịp làm gì, thì đã biến mất không còn bóng dáng.
“Mau rút đi!”
Lúc này Diệp Viễn và đám người bốn gia tộc cũng không dám ở lại.
Tất cả mọi người gần như đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía sau.
Vì mạnh như bọn họ cũng có thể cảm nhận rõ ràng họ tuyệt đối không thể địch nổi sóng khí năng lượng khủng bố đó.
Trong mấy hơi thở, mọi người đã chạy ra đến chục ngàn mét.
Nhưng tốc độ của sóng khí năng lượng đó còn nhanh hơn.
Lúc này, sóng khí năng lượng đó cũng đã đuổi theo bọn họ.
Một vài võ giả rớt phía sau cùng trực tiếp bị sóng khí năng lượng khủng bố đánh tan.