Phùng Tiêu Tiêu từ chối hết lần này đến lần khác, dường như cậu Lâm này đã đoán trước được, nét mặt anh ta cũng không hề thay đổi.
“Tiêu Tiêu, anh nghĩ có lẽ em đã hiểu tấm lòng của anh, anh thật lòng thích em, anh cũng đã điều tra lai lịch của em rồi, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của anh, anh đảm bảo sau này anh sẽ ăn ngon ngủ say! Từ giờ sẽ không cần sống vất vả như thế nữa!”
“Không cần, tôi cảm thấy tôi cố gắng bằng năng lực của mình không có gì là xấu cả!”, Phùng Tiêu Tiêu lại lạnh lùng trả lời một lần nữa.
“Còn nữa, tôi đã có bạn trai rồi! Xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa, bạn trai của tôi rất lợi hại!”
Phùng Tiêu Tiêu liên tục từ chối, nhưng cậu Lâm vẫn không hề quan tâm.
Vẫn trả lời rất tự nhiên.
“Tiêu Tiêu, em đừng tìm cớ nữa, nếu em có bạn trai vậy tại sao đã lâu như thế rồi mà anh ta không đến thăm em!”
Lời nói này của cậu Lâm khiến Phùng Tiêu Tiêu hơi buồn bã.
Đúng thế, đã mấy ngày rồi mà Diệp Viễn vẫn không gọi điện thoại cho cô ta và Thư Uyển Nhi.
Hơn nữa cô ta cũng biết bên cạnh Diệp Viễn vẫn còn những người phụ nữ xinh đẹp khác, điều này khiến tâm trạng cô ta hơi lo lắng.
Cứ sợ Diệp Viễn sẽ quên mất cô ta.
Mà khi nãy nghe cậu Lâm nói thế, cảm giác lo lắng trong lòng cô ta càng sâu đậm hơn.
Thấy sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu thay đổi, cậu Lâm lại khẽ mỉm cười.
“Tiêu Tiêu à, dù em thật sự có bạn trai thì có lẽ người ta cũng quên mất em rồi, nếu không sao lâu như thế vẫn chưa liên lạc cho em chứ”.
“Cho nên Tiêu Tiêu, em chấp nhận anh đi, anh đảm bảo sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với em gấp trăm gấp nghìn lần!”
“Anh Lâm, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi vẫn muốn nói câu đó là chúng ta không hợp nhau, chúng tôi cần ăn cơm!”
Phùng Tiêu Tiêu cảm thấy tâm trạng không vui nên bèn ra lệnh đuổi khách.
Nhưng cậu Lâm vẫn không muốn đi.
Nhưng lần này Phùng Tiêu Tiêu từ chối khiến cậu Lâm thầm thấy không vui.
Lúc trước bắt đầu từ khi ở tỉnh Điên Vân anh ta đã một lòng một dạ theo đuổi Phùng Tiêu Tiêu, vì thế anh ta cũng mất rất nhiều công sức và tiền của.
Nhưng lần nào cũng bị Phùng Tiêu Tiêu lạnh lùng từ chối.
Phải biết rằng anh ta là cậu chủ hàng đầu tỉnh Điên Vân, nhà ngoại của anh ta là gia tộc võ đạo ở tỉnh, ông ngoại của anh ta còn là nhân vật nổi tiếng nhiều năm trên bảng xếp hàng võ đạo nước Hoa Hạ.
Anh ta có thân phận như thế phải nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Bình thường anh ta thích người phụ nữ nào thì chỉ cần ngoắc tay một cái, bọn họ sẽ hưng phấn chạy đến mặc cho anh ta trêu đùa.
Mà lần này là lần đầu tiên anh ta chủ động theo đuổi Phùng Tiêu Tiêu, không ngờ Phùng Tiêu Tiêu lại từ chối anh ta.
Lúc đầu lời từ chối của Phùng Tiêu Tiêu khiến anh ta hơi ngạc nhiên, thậm chí là thấy mới lạ.
Cảm thấy Phùng Tiêu Tiêu cố tình ra vẻ thanh cao, anh ta đã gặp rất nhiều kiểu phụ nữ như thế rồi.