“Diệp Viễn, anh là Diệp Diệt Tiêu?”
Lâm Vãn Tình cũng không tin nổi nhìn Diệp Viễn.
Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn nghe đại danh của Diệp Diệt Tiêu, cái tên này gần như sắp được truyền thành thần rồi.
Hơn nữa người mới theo bọn họ đi huấn luyện gần như đều coi Diệp Diệt Tiêu là thần tượng.
Tất cả mọi người đều hy vọng tương lai mình sẽ có một ngày có thể đạt được trình độ như Diệp Diệt Tiêu.
Lâm Vãn Tình cũng vậy.
Trước cũng vì tất cả bọn họ đều thích Diệp Diệt Tiêu, đội trưởng của bọn họ còn hứa hẹn trước mặt tất cả mọi người.
Chỉ cần bọn họ huấn luyện tốt thì sẽ mời Diệp Diệt Tiêu đến làm giáo quan một ngày dạy bọn họ.
Điều này khiến tất cả mọi người đều vô cùng kích động, mỗi ngày đều huấn luyện vô cùng nghiêm túc.
Nhưng điều cô ta không ngờ đến là Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu.
Diệp Viễn khẽ gật đầu.
Cùng với niềm vui bất ngờ, Lâm Vãn Tình lại cảm thấy mất mát, vốn dĩ muốn sau khi gia nhập Lục Phiến Môn, cô ta có thể mau chóng đuổi kịp bước chân của Diệp Viễn.
Lúc này khi biết Diệp Viễn chính là Diệt Diệt Tiêu, phát hiện khoảng cách giữa cô ta và Diệp Viễn chênh lệch ngày càng lớn.
“Sao có thể, tại sao hắn lại là Diệp Diệt Tiêu?”
Lúc này, người duy nhất không muốn tin tưởng Diệp Viễn là Diệt Diệt Tiêu chính là cậu thanh niên kia.
Trước đó hắn để lấy lòng Lâm Vãn Tình, ở trước mặt mọi người khoác lác nói tương lai sẽ dẫn Diệp Diệt Tiêu đến làm giáo quan một ngày cho tất cả mọi người.
Nhưng hoàn toàn không ngờ sự khoác lác của hắn bây giờ lại bị phơi bày ra một cách xấu hổ nhất.
Hơn nữa còn ngay trước mặt tất cả đám thuộc hạ của hắn.
Điều này khiến cậu thanh niên chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Đồ khốn, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi anh Diệp!”
Lúc này, bố cậu thanh niên trực tiếp xông đến, hung hãn đá một cước vào hắn.
Lúc này, nội tâm người đàn ông trung niên cực kỳ tức giận, hôm nay con trai mình lại gây ra đại họa cho ông ta rồi.
Nếu như con trai mình không được Diệp Viễn tha thứ, e rằng ông ta cũng không ngồi vững được ở Lục Phiến Môn.
Dù sao lần này trụ sở chính rất để ý chuyện lôi kéo Diệp Diệt Tiêu.
Cậu thanh niên cũng biết mình gây họa rồi, hắn quỳ trước mặt Diệp Viễn, dập đầu nói xin lỗi.
“Xin lỗi, anh Diệp, tôi sai rồi!”
Nhưng Diệp Viễn cũng không để ý đến lời xin lỗi của cậu thanh niên kia, mà lạnh lùng liếc nhìn Liễu Hạo Long.
Ánh mắt này của Diệp Viễn lập tức khiến cơ thể Liễu Hạo Long run rẩy.
Ông ta biết rõ, đây là Diệp Viễn đang trách móc ông ta chuyện đưa Lâm Vãn Tình vào Lục Phiến Môn.