Đòn mạnh nhất của cả trăm cao thủ Võ Thánh mất đi mục tiêu, cuối cùng đánh lên vị trí mà Diệp Viễn vừa biến mất.
"Ầm!"
Một âm thanh khủng bố chợt vang lên, cả không gian dường như cũng rung lắc mấy cái, suýt nữa thì vỡ vụn.
Lúc này, Diệp Viễn đã nhảy lên không bỗng xoay người lại.
Chỉ thấy anh chìa tay ra, một luồng Nguyên Anh Chi Hỏa tỏa ra khí tức khủng bố như có thể thiêu rụi đất trời bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Chẳng mấy chốc, luồng Nguyên Anh Chi Hỏa kia đã biến lớn, hình thành một bàn tay khổng lồ đỏ rực như lửa.
Khoảnh khắc bàn tay đỏ rực kia xuất hiện, không gian xung quanh giống như không chịu nổi sự sức ép kinh khủng và nhiệt độ đáng sợ kia mà phát ra từng tiếng răng rắc giòn tan.
"Bày trận!"
Hơn trăm võ giả nhìn thấy bàn tay kia thì đều thay đổi sắc mặt, họ biết sức mạnh của một chưởng kia chắc hẳn cực kỳ khủng bố.
Một người trong số đó hét lên một tiếng.
Tất cả các võ giả đồng loạt dâng tử khí và sát khí của bản thân ra.
Ngay khi lượng lớn tử khí và sát khí ấy xuất hiện thì liên tục tụ tập lại trên đầu mọi người.
Một lát sau, chúng đã ngưng tụ thành một lá chắn khổng lồ màu đen.
Nó giống như một bầu trời màu đen treo trên đầu mọi người.
Mà giờ phút này, bàn tay màu đỏ to lớn của Diệp Viễn cũng ngưng tụ thành thực chất.
Một chưởng kia như có thể xuyên thủng trời.
"Đi!"
Chỉ nghe thấy Diệp Viễn khẽ quát, hơi dùng sức đẩy một cái.
Bàn tay màu đỏ lập tức như một ngôi sao băng khổng lồ rực lửa, cuốn theo khí thế khủng bố đánh về phía tấm lá chắn như một vòm trời màu đen kia.
Thoáng chốc, cả không gian đều điên cuồng rung lắc và không ngừng vang lên từng tiếng nổ ầm ầm.
"Ầm!"
Cuối cùng, một chưởng kia cũng đánh thật mạnh lên tấm lá chắn màu đen.
Khoảnh khắc đó, cả đất trời như phai màu, mọi âm thanh như biến mất khỏi không gian này.
Giây tiếp theo, một tiếng giòn tan vang lên.
Trên tấm lá chắn như vòm trời màu đen kia xuất hiện một vết rạn.
Ngay sau đó, vết rạn ấy nhanh chóng khuếch tán ra y như mạng nhện.
Tiếp theo, nó lập tức hóa thành vô số tử khí và sát khí.
Khi những tử khí và sát khí ấy xuất hiện đã bị ngọn lửa trên bàn tay khổng lồ đốt cháy sạch sẽ.
Không còn cản trở, một chưởng khổng lồ kia lập tức tăng tốc, nhanh chóng đập về phía hơn trăm cao thủ Võ Thánh bên dưới.
Những võ giả kia thấy vậy, lại cảm nhận được khí tức hủy diệt trên một chưởng kia thì tất cả đều sợ xanh mặt.
Mọi người gần như đồng loạt thi triển công pháp bỏ chạy, muốn thoát khỏi nơi này.
Song khi họ vừa định di chuyển thì lại hoảng sợ phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Chẳng biết không gian xung quanh đã bị khóa kín từ bao giờ.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ như có thể xuyên thủng trời đập về phía mình.
"Diệp Diệt Tiêu, dừng tay lại cho tôi, không thì tôi sẽ giết cô ta!"
Ngay lúc mọi người đang hết sức tuyệt vọng thì cách đó không xa bỗng dưng vang lên một tiếng quát.
Chỉ thấy Trần Bắc Phong cầm kiếm Xích Linh kề lên cổ Lâm Vãn Tình.
Diệp Viễn thấy thế thì hơi híp mắt lại, trên người bỗng tỏa ra sát khí khủng bố.
Điều anh ghét nhất chính là có người dùng người thân của mình để đe dọa anh.
"Chán sống à!"
Diệp Viễn hừ lạnh, cơ thể thoáng chốc biến mất giữa không trung.
Trần Bắc Phong thấy Diệp Viễn biến mất thì trong lòng chợt hoảng sợ, kiếm Xích Linh trong tay vô thức cứa lên cổ Lâm Vãn Tình.
Song, anh ta vừa ra tay thì cả người đã bay ngược ra sau.
Kiếm Xích Linh trong tay cũng mất hết sức mạnh rơi xuống đất.