Liên tục cầu xin nói: “Đại sư Diệp tha mạng, tôi thật không biết anh dùng bữa ở đây, nếu biết anh ăn ở đây, cho dù tôi có tám lá gan cũng không dám lỗ mãng!”
“Được rồi, mau chóng bảo những người này cút hết cho tôi, đừng quấy nhiễu tôi ăn cơm!”
“Vâng vâng vâng”.
Vương Hạo Văn như được đại xá, gật đầu lia lịa.
“Tất cả mọi người lập tức cút hết ra cho tôi, nếu ai dám quấy nhiễu đại sư Diệp, tôi đánh chết người đó!”
Vương Hạo Văn vừa hạ lệnh, tất cả mọi người lập tức vội vàng giải tán.
Đợi sau khi tất cả đi khỏi, Vương Hạo Văn vừa chuẩn bị rời đi, Diệp Viễn lại thản nhiên nói.
“Ngoài ra, tôi rất không thích hai người ở trên tầng đó, ông biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Vương Hạo Văn ngẩn người, không hiểu Diệp Viễn đang nói đến ai.
Lúc này, Vương Tỷ vừa hay từ trên tầng đi xuống,
“Gia chủ Vương, ông đến đúng lúc lắm, mau đuổi tên khốn này đi cho tôi, trước đó tên khốn này đã đánh tôi và Phi Nhi!”
Lời của Vương Tỷ lập tức khiến cơ thể của Vương Hạo Văn không nhịn được run lên một hồi.
Lần này, cuối cùng Vương Hạo Văn cũng biết Diệp Viễn nói đến ai.
Cũng không suy nghĩ, Vương Hạo Văn trực tiếp xông lên trước, hằm hằm tát mạnh lên mặt Vương Tỷ.
“Mẹ kiếp, cô là cái thá gì, cũng dám ăn nói như vậy với đại sư Diệp”.
Vương Tỷ bị cái tát đột ngột của Vương Hạo Văn đánh cho thộn người.
“Vương Hạo Văn, mẹ kiếp, ông làm gì thế hả, tại sao đánh tôi?”
“Tại sao tôi đánh cô à, hôm nay tôi không đánh chết cô thì tôi cùng họ với cô!”
Vương Hạo Văn tức giận quát một tiếng, tay đấm chân đá đánh túi bụi lên người Vương Tỷ.
Dường như muốn trút hết cơn lửa giận trong lòng lên người Vương Tỷ.
“Gia chủ Vương, ông làm gì vậy?”
Liễu Phi Nhi nghe thấy tiếng động, vội vàng xông xuống tầng, muốn ngăn Vương Hạo Văn nổi giận.
Kết quả Vương Hạo Văn lại tát mạnh một cái lên mặt Liễu Phi Nhi.
“Con điếm khốn khiếp, cô nói tôi làm gì hả, mẹ nó, cô suýt hại chết tôi rồi, cô biết không hả?”
Liễu Phi Nhi vô cùng ấm ức nhìn Vương Hạo Văn, cô ta còn không hiểu tại sao Vương Hạo Văn lại đánh cô ta.
“Bốp!”
Vương Hạo Văn lại hung hãn tát mạnh một cái lên mặt Liễu Phi Nhi.
“Con điếm, cô còn giả bộ với tôi hả!”
Vương Hạo Văn tức giận dùng cả hai tay đánh cho Liễu Phi Nhi thành con heo, vô cùng thê thảm.
“Được rồi, có thể để tôi yên tĩnh ăn một bữa tử tế không?”
Diệp Viễn thực sự bị ồn ào đến nhức tai, mới lên tiếng quát nói.
Vương Hạo Văn lập tức sợ vội vàng dừng tay.
“Đại sư Diệp, xin lỗi, tôi đuổi những người này đi ngay!”
Nói xong, Vương Hạo Văn trực tiếp bảo mấy người cấp dưới ném Liễu Phi Nhi và Vương Tỷ ra khỏi nhà hàng.
Ông ta còn lập tức dẫn người canh ở cửa, đứng canh gác cho Diệp Viễn, không dám để bất kỳ người nào đến quấy rầy Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.