Tang Thản Chi là một cao thủ Võ Hoàng chân chính, nhưng lại bị Diệp Viễn đánh bại bằng một chiêu, còn bị đốt tới mức nhìn thấy tim gan.
Nhất thời, mọi người đều nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt như đang thấy một quái vật đáng sợ, bên trong là sự kinh hoàng.
Chỉ có Ô Thiên Khải và Ô Hồng Vũ của nhà họ Ô là mừng rỡ.
Họ vốn cảm thấy hôm nay cả nhà chết chắc rồi, ai ngờ Diệp Viễn lại cho họ một bất ngờ lớn tới vậy.
“Bùm!”
Ngay vào lúc mọi người ngẩn ngơ thì một bà già cầm gậy đầu rắn đánh mạnh vào lưng Diệp Viễn.
Nhưng cú này chẳng thể tạo thành tổn thương gì cho anh.
Chỉ có âm thanh sắt thép va chạm vang lên.
“Răng rắc!”
Một tiếng động nhỏ truyền ra, cây gậy đầu rắn không biết làm bằng gỗ gì của bà già kia gãy vụn.
Sắc mặt bà già thay đổi, sau đó bà ta giơ tay, hai con rắn nhỏ màu xanh biếc lao ra khỏi tay áo, hướng về phía cổ Diệp Viễn.
Răng nọc của chúng ngoạm chặt lấy cổ.
Nhưng điều làm bà già kia khiếp sợ là răng của hai con rắn không thể cắn rách phần da trên trên cổ.
Ngược lại còn tạo ra âm thanh như thể cắn vào kim loại.
“Hừ!”
Lúc này, Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, anh xoay đầu, vung tay lên, hai con rắn nhỏ dùng tốc độ nhanh hơn lao về phía bà già.
Bà già định điều khiển rắn độc nhưng bà ta đã hoàn toàn mất quyền khống chế chúng.
Không bị khống chế, hai con rắn cắn “phụp” lên mặt bà già.
Nọc độc phun ra, bắn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của chủ nhân cũ.
“A!”
Bà già hét lên thảm thiết, không ngừng giật hai con rắn xuống nhưng dường như chúng đã dính chặt vào trên mặt bà ta rồi.
Không thể di chuyển chúng!
Chưa được mấy giây mà mặt của bà già dần dần biến thành màu đen.
Vài giây sau, bà già đã trở nên đen nhánh, người cứng còng rồi ngã xuống.
Không còn âm thanh gì nữa.
Diệp Viễn không thèm liếc nhìn bà già kia cái nào, xoay người đi tới trước mặt Tang Thản Chi.
“Bây giờ hãy nói cho tôi biết bí mật của nơi này, tôi sẽ cho ông chết một cách tử tế!”
“Hừ, dù có chết, tôi cũng sẽ không tiết lộ bí mật. Ranh con, cậu rất mạnh nhưng cậu nên biết đạo lý: Kẻ mạnh thì vẫn có người mạnh hơn. Một ngày nào đó, cậu sẽ như tôi thôi!”