Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài Diệp Viễn ra những người khác bỗng cảm giác như rơi vào trong hầm băng.

Thân thể của bọn họ bất giác run rẩy bần bật.

Diệp Viễn vung tay lên, khí cực hàn khủng khiếp bao phủ lều trại bỗng tan biến không còn một mảnh.

Đến khu vực xung quanh thì phát hiện ra Vương Văn Văn lạnh cứng người nằm trên giường, hình như đã mất ý thức.

Vô số khí cực hàn khủng khiếp liên tục tỏa ra khỏi cơ thể.

Lúc này, Vương Tiên Tri đang đứng đằng xa, chuyển linh khí dồi dào trong cơ thể mình về phía cơ thể Vương Văn Văn.

Ý định rằng giúp Vương Văn Văn giảm bớt đau đớn trên người.

Tiếc rằng, linh khí của ông ta một khi chạm vào người Vương Văn Văn đã bị khí cực hàn tỏa ra từ trên cơ thể cô ta đánh tan.

Dù là thế, Vương Tiên Tri vẫn không chịu dừng tay lại.

“Để tôi xem thử”, Diệp Viễn tiến lên nói.

Nghe vậy, Vương Tiên Tri như thấy cứu tinh, vội vàng kéo tay Diệp Viễn, kích động nói.

“Diệp tiên sinh, xin cậu cứu con gái tôi, tôi dập đầu cầu xin cậu!”

Dứt lời, Vương Tiên Tri chuẩn bị quỳ xuống nhưng đã được Diệp Viễn đỡ.

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy có việc gì đâu!”

Xong, Diệp Viễn vẫy tay, vô số ngân châm đâm vào người Vương Văn Văn.

Khí cực hàn vốn đang tỏa ra không ngừng nghĩ kia bỗng dừng lại trong nháy mắt.

Ngay sau đó, Diệp Viễn lại rót một miếng Tiên Linh Ngọc Nhũ vào miệng Vương Văn Văn.

Chưa tới bao lâu, tầng sương lạnh dày cộm phủ trên người Vương Văn Văn dần biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Thấy thế, Vương Tiên Tri thở phào.

Thật ra Diệp Viễn cũng thở phào, lần này khí cực hàn trên người Vương Văn Văn phát tác có khi nặng hơn lần trước nhiều.

Nếu không nhờ có Tiên Linh Ngọc Nhũ, Diệp Viễn cũng không chắc có thể chữa khỏi Cho Vương Văn Văn.

Khoảng ba mươi phút sau.

Cơ thể Vương Văn Văn khôi phục sắc thái bình thường.

Người cũng từ từ tỉnh lại.

“Văn Văn, đứa con gái ngoan của bố, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm bố sợ chết mất, bây giờ con thấy thế nào?”

Rốt cục Vương Tiên Tri cũng an tâm hơn phần nào.

“Bố, con không sao!”

Vương Văn Văn cẩn thận kiểm tra tình hình cơ thể mình, phát hiện ra thân mình còn khỏe hơn trước.

“Văn Văn, con có nhớ dáng vẻ của kẻ đánh lén mình không?”, Vương Tiên Tri hỏi tiếp.

Vương Văn Văn cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.

Cô ta hơi lắc đầu đáp: “Không ạ, người nọ che mặt!”

Cô ta chỉ nhớ lúc ấy hình như có người đến phục kích nơi đóng quân của bọn họ.

Bố dẫn theo bọn Hiên Viên Thừa đi phản công lũ phục kích.

Khi cô ta đang chuẩn bị đến hỗ trợ thì bỗng nhiên có người xông vào lều trại của mình.

Thực lực của kẻ đó rất cao cường, dựa vào năng lực mới bước lên đường tu hành như cô ta chẳng thể nào là đối thủ của tên kia.

Nhưng người nọ không giết cô ta, chỉ tiện tay nhét một viên đan dược vào miệng cô ta.

Lúc sau, cô ta chẳng biết cái gì cả.

“Tên khốn chết tiệt, nếu để bố biết tên đó là ai thì bố sẽ băm thây tên đó thành ngàn mảnh!”, Vương Tiên Tri hùng hổ nói.

Ông ta chỉ có mỗi một đứa con gái hơn nữa còn là đứa con tuổi xế chiều, bình thường đều coi Vương Văn Văn như bảo bối.

Thế nhưng, vận mệnh cứ như trêu đùa Vương Văn Văn, từ khi Vương Văn Văn ra đời đến nay đã mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo.

Ông ta gần như tìm đến tất cả các danh y trên thế giới, nhưng dường như mọi người đều bó tay trước bệnh tình của Vương Văn Văn.

Thẳng đến mấy ngày trước, Vương Văn Văn bất ngờ được Diệp Viễn chữa trị, điều này khiến ông ta kích động không thôi.

Hơn nữa, ông ta còn biết thêm cơ thể của Vương Văn Văn chẳng phải chịu căn bệnh hiểm nghèo gì mà là thể chất Cực Hàn vạn người có một.

Đó là một thể chất tu luyện cao cấp nhất, điều này khiến ông ta vô cùng phấn khích.

Vì vậy, ông ta bèn tìm kiếm tất cả điển tịch bí kíp nhà họ Vương mình cất giữ.

Quả đúng đã tìm được một quyển công pháp rất thích hợp cho Vương Văn Văn tu luyện.

Quả nhiên giống như lời Diệp Viễn nói, thể chất Cực Hàn đúng là thể chất tu luyện cao cấp nhất.

Chỉ mới trải qua thời gian ngắn ngủi, thực lực của Vương Văn Văn đã đột phá tới cảnh giới Tông Sư.

Mà chuyến hành trình đến sa mạc Long Lĩnh đợt này, Vương Tiên Tri định bụng dẫn Vương Văn Văn đến rèn luyện một phen.

Nhưng mà lại không ngờ rằng gặp phải kẻ phục kích đánh lén, còn suýt nữa khiến con gái ra đi.

Nếu không nhờ Diệp Viễn ra tay, ông ta cũng chẳng biết nên làm gì nữa.

Nghĩ đến đây, Vương Tiên Tri vội vàng khom lưng nói với Diệp Viễn.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh đã cứu con gái tôi một mạng, ân cứu mạng của tiên sinh, cả đời Vương Tiên Tri tôi sẽ không quên đâu!”

Diệp Viễn khẽ lắc đầu nói: “Vương gia chủ không cần khách khí”.

Dứt lời, Diệp Viễn lại đưa tay lên để trên mạch của Vương Văn Văn.

Mấy giây sau, Diệp Viễn nhíu mày.

Thấy anh nhíu mày, Vương Tiên Tri bèn căng thẳng.

“Diệp tiên sinh, làm sao thế?”

Diệp Viễn mới trả lời: “Vương gia chủ, chẳng phải trước kia ông tìm được công pháp thích hợp tu hành cho thể chất của con gái ông rồi à?”

Vương Tiên Tri vội gật đầu nói: “Đúng thế, dựa theo lời tiên sinh nói, tôi đã lần tìm tất cả điển tịch của nhà họ Vương tôi, quả thật đã tìm được một quyển công pháp thích hợp cho Văn Văn tu luyện”.

“Sao thế, công pháp tu luyện này có vấn đề gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK