Mặc dù cách đó rất xa, nhưng Diệp Viễn vẫn có thể cảm nhận được khí thế huỷ diệt truyền tới từ trên nguồn năng lượng ấy.
Anh muốn cử động, muốn né tránh, nhưng lại kinh hãi phát hiện toàn thân mình không thể động đậy, hoàn toàn bị nguồn năng lượng khủng khiếp đó phong ấn.
Khi thấy nguồn năng lượng kinh khủng cuốn theo khí thế huỷ diệt mọi thứ kia lao tới, Diệp Viễn vẫn không có nổi một chút năng lực phản kháng, thậm chí còn chẳng động đậy được.
Cảm giác bất lực này khiến anh tuyệt vọng.
Khi nguồn năng lượng kia càng lúc càng đến gần hơn, Diệp Viễn hoàn toàn tuyệt vọng.
Lẽ nào mình sẽ phải chết ở đây thật ư?
Đến lúc nguồn năng lượng đó chỉ còn cách chưa tới hai mươi mét, Diệp Viễn bi thương cười một tiếng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Chờ đợi tử vong đến.
Nhưng vào lúc này, trong vùng đất Hư Vô chỉ rộng một mét kia bỗng chốc có một luồng kiếm khí mạnh mẽ không gì sánh nổi bùng nổ.
Nó đánh úp về phía nguồn năng lượng chỉ còn cách Diệp Viễn chưa tới hai mươi mét kia với tốc độ cực nhanh.
“Phụt!”
Một âm thanh như bong bóng bị đâm thủng vang lên.
Luồng kiếm khí kia đâm mạnh vào nguồn năng lượng, sau đó cả hai đều tự lặng lẽ tiêu trừ.
Ngay khi nguồn năng lượng kia biến mất, cuối cùng Diệp Viễn cũng có thể cử động lại bình thường.
Một tiếng “phịch” vang lên.
Diệp Viễn ngồi bệt luôn xuống đất, mồ hôi lạnh thấm ướt cả phần lưng của anh.
Đây là lần đầu tiên đầu tiên trong đời anh có cảm giác tử vong ở gần mình đến thế, rõ ràng đến thế.
Phải mất một lúc lâu sau, Diệp Viễn mới xua đuổi hết nỗi sợ hãi ấy ra khỏi lòng mình.
Anh lập tức đứng lên rồi cẩn thận tìm kiếm cờ trận ở xung quanh.
Trải nghiệm vừa rồi đã cho anh biết được rằng, đây chắc chắn không phải là nơi tốt lành gì.
Không biết vì sao khi vừa mới cử động lại được, dường như trong đầu anh xuất hiện một giọng nói xa lạ.
Giọng nói ấy bảo anh phá huỷ toàn bộ cờ trận ở đây.
Dù không có giọng nói đó, anh cũng sẽ làm như thế.
Diệp Viễn tiếp tục dùng đến mắt nhìn thấu, có điều lần này anh không dám tiến vào quá sâu dưới lòng đất, kẻo lại bị nguồn năng lượng kinh khủng ấy nhắm tới.
Chốc lát sau, anh đã nhìn thấy một lá cờ trận màu đen giữa một đống xương khô tại một góc xó xỉnh dưới lòng đất mười mét.
Trên lá cờ trận toả ra những làn sương mù đen kịt, chúng thoát ra khỏi mặt đất rồi ngưng kết với linh khí Thiên Địa ở bên ngoài.
Đồng thời, những linh khí Thiên Địa ngưng kết với sương mù đen kịt này cũng chầm chậm xâm nhập xuống dưới lòng đất.
Cuối cùng tất cả chúng đều chui vào trong vùng đất Hư Vô một mét kia.
“Ầm!”