Những lời của người đàn ông trung niên khiến thanh niên tháo vát tiếp tục sững sờ.
Cho đến nay, cậu ta cứ tưởng thế giới này chia thành hai phần, giới trần tục và thế giới võ giả, võ giả đứng trên giới trần tục.
Nhưng hôm nay, những lời của chú cậu ta đã làm cho cậu ta cảm thấy thế giới quan của mình bị lật đổ.
Đồng thời cũng giúp cậu ta hiểu ra được rằng, có vẻ như cậu ta đã suy nghĩ quá đơn giản về thế giới này.
Khi thanh niên sững sờ, người đàn ông trung niên lại nói tiếp.
“Với cả năm xưa Lục Thiên Hành là kẻ bị ruồng bỏ bé nhỏ của Quỷ Môn, ông ta chỉ có chút thực lực mà lại có thể hoành hành ở Hoa Hạ, cháu tưởng lúc đó không ai có thể xử ông ta à?”
“Chưa kể tới thủ đô, cho dù khi ấy vùng đất Lánh Đời chọn bừa ra một người cũng có thể dễ dàng xử đẹp ông ta”.
“Nhưng lúc đó không có bất kỳ ai xuất hiện xử ông ta, để mặc cho ông ta làm loạn giới võ đạo Hoa Hạ”.
“Sao vậy ạ?”, thanh niên tháo vát càng khó hiểu hơn.
Người đàn ông trung niên cũng khẽ lắc đầu: “Thật ra chú cũng không rõ lắm, lúc ấy vùng đất Hư Vô hạ mệnh lệnh không cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào chuyện này, bởi vậy mới để mặc Lục Thiên Hành hoành hành ngang ngược như vậy”.
“Có điều, sau này chú lại nghe nói có người muốn lợi dụng Lục Thiên Hành để thăm dò thực lực cụ thể của giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta!”
“Có người, chẳng lẽ là những quốc gia có mâu thuẫn với Hoa Hạ chúng ta như nước Tinh Điều ư?”, thanh niên tháo vát hơi khó chịu hỏi.
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Có thể lắm, cháu cũng biết Hoa Hạ luôn thích giấu dốt, thật giả lẫn lộn khiến kẻ địch khó lường được mà!”
“Sau đó, những người muốn lợi dụng Lục Thiên Hành để thăm dò thực lực cụ thể của giới võ đạo Hoa Hạ”.
“Sau khi họ nhận được tin, vùng đất Hư Vô mới yêu cầu người thủ đô ra tay trục xuất Lục Thiên Hành khỏi nước!”
Thanh niên tháo vát rất khiếp sợ: “Nói vậy nghĩa là cao thủ như Lục Thiên Hành ở trong mắt những cao thủ đó cũng chỉ là một kẻ rác rưởi thôi ư!”
“Có thể cho là vậy, Lục Thiên Hành đạt cảnh giới ấy, chú cũng có thể giết chết ông ta dễ dàng, khỏi bàn tới những cao thủ của các gia tộc lánh đời ở thủ đô”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
“Vậy có thể hiểu những người trên bảng xếp hạng đó đều là các võ giả không bằng rác rưởi?”, thanh niên tháo vát lại hỏi tiếp.
Ông ta gật đầu: “Cháu hiểu thế cũng đúng, những người đó chỉ là cao thủ được giới trần tục công nhận thôi. Ở trước mặt cao thủ chân chính, những người đó còn chẳng bằng rác rưởi kia kìa!”
“Vậy tại sao Tiêu Thiên Minh lại có tên trên bảng ạ?”, thanh niên tháo vát tiếp tục hỏi.
Người đàn ông trung niên khẽ đáp: “Về lý do tại sao Tiêu Thiên Minh của nhà họ Tiêu lại lọt vào bảng xếp hạng này, chẳng qua là nhà họ Tiêu lợi dụng bảng xếp hạng này để tuyên truyền cho Tiêu Thiên Minh”.
“Nhà họ Tiêu là gia tộc siêu cấp truyền thừa mấy trăm năm. Trong mấy trăm năm này, những người có thiên phú cao trong nhà họ hầu như đều bị vùng đất thánh nhà họ Tiêu đưa đi đào tạo chuyên sâu”.
Ông ta tạm dừng, một lát sau mới nói tiếp.
“Trong một trăm năm gần đây, nhà họ Tiêu có bao nhiêu người có thiên phú cao đều bị vùng đất thánh nhà họ Tiêu đưa đi hết bấy nhiêu, điều này khiến cho người đời hiểu lầm nhà họ Tiêu đã xuống dốc”.
“Từ đó đẫn đến một số người có ý đồ với nhà họ Tiêu, vào lúc này, tất nhiên nhà họ Tiêu cần phải đẩy một người có thiên phú cao ra rồi!”
“Nên Tiêu Thiên Minh mới bị đẩy ra”.
“Ý của chú là, Tiêu Thiên Minh chỉ là người có thiên phú kém nhất của nhà họ Tiêu thôi ư?”
“Phải!”, người đàn ông trung niên gật đầu.
“Gì ạ? Một người như Tiêu Thiên Minh mà chỉ là người có thiên phú kém nhất nhà họ Tiêu, vậy người có thiên phú cao nhất sẽ mạnh đến mức nào chứ?”
“Vấn đề này chú cũng không rõ lắm!”
Người đàn ông trung niên lắc đầu, sau đó nói tiếp.